“Anh sẽ không đến, anh đang đùa với chúng tôi?”
“Không, tôi không đến là một điều chắc chắn.”
“Mẹ kiếp! Hãy cho chúng tôi một lời giải thích chứ?”
Hắn cúp máy và chúng tôi bắt đầu lo sợ.
Thế đấy, hắn sẽ vắng mặt trong vở diễn tối nay. Chúng tôi không lý giải được những hành động của hắn. Chưa bao giờ có điều này xảy ra. Chúng tôi luôn ăn ý với nhau. Hắn và chúng tôi chưa bao giờ có những xung đột. Chúng tôi cần ở hắn một lời giải thích, một sự biện minh cho hành động điên khùng của hắn. Sẽ có những hành động điên khùng từ những con người bấn loạn, nhưng hắn không phải là một người bấn loạn. Vì thế hành động điên khùng này của hắn sẽ xuất phát từ một lý do khác. Chúng tôi không có nhiều thời gian.
Chúng tôi lại bấm máy và gọi hắn.
“Anh không đến?”
“Vâng, tôi không thể đến.”
“Hãy đem ra cho chúng tôi một lời giải thích, một sự biện minh cho hành động ngớ ngẩn của anh.”
“Tôi không thể đến.”
“Mẹ kiếp, hãy cho chúng tôi một lời giải thích. Đây đang là những giây phút cuối cùng của chúng ta. Hãy đến và anh sẽ được hoan nghênh.”
Hắn lại cúp máy.
Giờ diễn đã bắt đầu. Khán giả đang nhìn lên sân khấu và chờ đợi. Không khí hết sức nóng bức. Khán giả lấy khăn lau mồ hôi và chờ đợi. Một vài kẻ lắc tay và xem đồng hồ.
Chúng tôi dường như đã lâm vào trạng thái bấn loạn. Không có một kẻ nào có thể thay thế hắn. Hắn rất quan trong đối với chúng tôi. Chúng tôi lại bấm máy:
“Xin anh hãy nhanh chân lên cho. Hiện anh ở đâu để chúng tôi đến đón.”
“Vấn đề không phải là tôi đang ở đâu. Hiện giờ tôi cũng không biết mình đang ở đâu, đây có thể là một thị trấn nhỏ, vâng, hoàn toàn có thể là một thị trấn.”
“Vậy xin anh hãy đến, chúng ta chỉ còn một phút.”
“Không, tôi sẽ không đến là một điều chắc chắn.”
“Mẹ kiếp, hãy cho chúng tôi một lời giải thích chứ.”
Hắn lại cúp máy.
Giờ diễn đã đến.
Không khí hết sức nóng bức.
Có những tiếng xì xào từ phía khán giả.
Trong cánh gà có một tiếng ai đó nói với chúng tôi:
“Hãy mở nhạc lên và bật những bóng đèn màu xanh.”
“Liệu có ổn?” Chúng tôi hỏi hắn.
“Hãy làm theo tôi.”
Rồi chúng tôi cho bật những bóng đèn màu xanh và mở một đĩa nhạc nhẹ.
Khán giả đã bắt đầu im lặng.
Chúng tôi lại nhấc máy lên:
“Anh đang ở đâu, chúng tôi chỉ dàn xếp được với khán giả trong vòng một vài phút.”
“Tôi không thể đến. Bởi đó là lý do của tôi.”
“Phỉ nhổ vào cái lý do của mày. Mày không đến là mày đã phản bội chúng tao. Mày sẽ phải hối hận.”
“Vấn đề ở đây không phải là phản bội.”
Hắn lại cúp máy.
Đã quá giờ diễn khoảng năm phút. Những tiếng xì xào từ dưới khán giả lại vang lên. Chúng tôi như cảm thấy có hàng ngàn đàn kiến lửa dưới chân mình. Rồi một kẻ nào đó trong cánh gà nói với chúng tôi.
“Hãy mở một điệu nhạc nhẹ hơn nữa và bật những bóng đèn có màu xanh lơ.”
“Liệu có ổn?”
“Trời ạ, hãy lắng nghe tôi, ít nhất cũng là trong trường hợp này.”
Rồi chúng tôi làm theo anh ta. Chúng tôi như ré lên khi những tiếng xì xào từ phía khán giả im bặt.
Chúng tôi lại nhấc máy lên:
“Chúng tôi chỉ dàn xếp được với đám đông kia chỉ trong vòng một vài phút nữa, anh hãy nhanh chân lên cho. Chúng tôi không muốn một lần nữa phải chịu cái nghiến răng và sự hò hét của đám đông đó.”
“Tôi không đến, vả lại bây giờ tôi cũng không biết mình đang ở đâu, một thị trấn nhỏ, cũng có thể là một khu chợ tồi tàn nào đó. Mẹ kiếp, tôi không biết mình đang ở đâu cả.”
“Hãy xác định vị trí và chúng tôi sẽ đón anh trong khoảng thời gian nhanh nhất có thể.”
“Vấn đề ở đây không phải là việc xác định vị trí của tôi. Mẹ kiếp, không phải là vị trí, không bao giờ là vị trí.”
“Mày phải đưa ra cho chúng tao một lời giải thích chứ. Đụ mẹ, chúng tao sẽ sa thải mày.”
“Ở đây cũng không phải là vấn đề đụ mẹ, cũng không phải là vấn đề xác định vị trí tôi đang đứng. Thế đấy, trong vở diễn tối nay tôi không thể đến.”
Hắn lại cúp máy. Những tiếng xì xào tứ phía khán giả lại bắt đầu. Chúng tôi lâm vào trạng thái gần như u mê. Chúng tôi không thể tìm ra một giải pháp nào khác. Rồi trong cánh gà lại có một kẻ nói:
“Hãy bật lên một điệu nhạc nhẹ hơn nữa và giảm bớt ánh sáng.”
“Liệu đó có thực sự là một giải pháp?”
“Lạy chúa, hãy nghe tôi, ít nhất cũng là trong trường hợp này.”
Chúng tôi bật lên một đĩa nhạc nhẹ hơn và giảm bớt một phần ánh sáng. Những tiếng xì xào im bặt. Chúng tôi thấy có một vài khán giả đã gần như nhắm mắt. Họ đung đưa theo điệu nhạc.
Chúng tôi vẫn chưa hết hi vọng. Kinh nghiệm cho chúng tôi thấy rằng khi bấn loạn nhất là khi sự hi vọng cần phải được duy trì.
“Xin anh hãy đến, chúng tôi chỉ dàn xếp được với khán giả trong vòng vài phút nữa, thậm chí là chỉ một vài giây thôi.”
“Chúng mày đã có bao giờ chịu nhìn vào hoàn cảnh của tao?”
“Hoàn cảnh của anh? Chúng tôi thấy anh rất khỏe mạnh, vợ và con trai anh cũng rất khỏe mạnh. Họ luôn theo sát sự nghiệp của anh.”
“Vấn đề không phải ở chỗ đó.”
“Chúng tôi luôn ngưỡng mộ anh, ngưỡng mộ những vai diễn của anh. Anh diễn thật khéo. Tài năng của anh đã vượt xa những đố kị của chúng tôi.”
“Tao không phủ nhận việc tao hơn chúng mày. Chúng mày thấy không, trong những vở diễn tao luôn vào vai một kẻ nô lệ.”
“Vấn đề là ở chỗ đó. Anh vào vai tên nô lệ bao giờ cũng khéo. Chúng tôi ngưỡng mộ sự diễn xuất của anh. Trong vai tên nô lệ anh luôn bước đi lom khom, nói năng ngọng nghịu và giọng lại cứ run run nữa chứ. Anh thật tuyệt.”
“Thế đấy, tao luôn như thế, tao luôn phải gào khóc trên khân khấu.”
“Đúng, anh luôn gào khóc trên sân khấu. Đó là điều làm chúng tôi và đám đông khán giả ngưỡng mộ anh. Anh khóc và tất cả chúng tôi khóc theo anh. Anh luôn thế. Thật tuyệt.”
“Ở đây cũng không phải là vấn đề thật tuyệt hay vấn đề đụ mẹ của chúng mày. Tao luôn vào vai một tên nô lệ. Tao luôn khóc lóc trên sân khấu. Và như chúng mày đã thấy, tối nay tao sẽ không có mặt trên sân khấu.”
Hắn cúp máy.
Chúng tôi lại chờ đợi những đợt xì xào từ phía khán giả. Nhưng nhìn xuống chúng tôi thấy họ đang lắc lư theo điệu nhạc, mắt họ đã nhắm lại bởi tiếng nhạc quá du dương. Một kẻ khác trong cánh gà lại nói với chúng tôi:
“Hãy mở một điệu nhạc khác nhẹ hơn và giảm ánh sáng sân khấu đến mức thấp nhất có thể”
“Rồi mọi chuyện sẽ êm thấm?” Chúng tôi hỏi.
“Lạy chúa, hãy lắng nghe tôi, ít nhất cũng trong trường hợp này.”
Chúng tôi hớn hở làm theo anh ta.
Chúng tôi vẫn còn có hi vọng. Chúng tôi sẽ duy trì nó đến giây cuối cùng.
Chúng tôi lại bấm máy.
“Vẫn còn một vài giây. Hãy đến và chúng tôi sẽ tiếp tục ca ngợi anh, anh sẽ có những bó hoa tươi và con trai anh sẽ có thêm đồ chơi hay anh sẽ có một vài thứ gì đó cho vợ anh.”
“Tao nhổ toẹt vào những bó hoa của chúng mày. Vợ con tao đã chết khi những tiếng gào khóc của tao vang lên trên sân khấu. Tao đã chán với cảnh làm nô lệ. Tao muốn bước đi một cách đường hoàng, nói năng một cách lưu loát trên sân khấu.”
“Xin anh hãy hiểu rằng anh vào vai tên nô lệ chỉ là trên sân khấu. Xin anh hãy nhớ rằng đó chỉ là diễn, đó là sự ngụy tạo và đánh tráo, thưa anh.”
“Tao hiểu điều đó, thậm chí tao luôn ghi nhớ điều đó. Tao nhận thức rõ điều đó hơn chúng mày. Chúng mày, tao hay đám đông kia đều là những người diễn. Thậm chí họ còn diễn khéo hơn chúng ta, bởi vì họ diễn nhưng họ không ý thức được là mình đang diễn.” Hắn nói như thét lên.
“Hãy quay lại và chúng tôi sẽ cho anh đeo mặt nạ khi diễn.”
“Tao không muốn đeo mặt nạ. Tao đã đeo mặt nạ trong mấy chục năm qua. Cái mặt nạ đó bây giờ tao không thể gỡ xuống để nhìn lại khuôn mặt thật của mình. Hãy sờ vào đi, khuôn mặt tao đã chai sạn.”
“Một lần nữa xin anh hãy ý thức rằng tất cả chỉ là trò chơi, chỉ là những vở diễn, những ngụy tạo, những trá hình. Thưa anh, những trá hình…”
Hắn gào lên: “Mẹ kiếp, vấn đề ở đây không phải là sự trá hình, không phải là vấn đề tài năng cũng chẳng phải là vấn đề đụ mẹ của chúng mày.”
Trong cánh gà lại có người nói: “Hãy giảm âm thanh và ánh sáng. Tiếp tục giảm âm thanh và ánh sáng.”
Khán giả vẫn cứ lắc lư theo tiếng nhạc. Khi âm thanh đã giảm tới mức không thể nghe thấy, tiếng nhạc và ánh sáng đã gần như tắt hẳn thì khán giả đồng loạt đứng dậy.
Những tràng pháo tay vang lên không ngớt từ phía khán giả. Những bó hoa tươi được ném lên sân khấu. Họ cùng nhau đồng thanh: “Diễn rất tuyệt, diễn rất khéo, một buổi tối thật ý nghĩa.”
Có một vài kẻ yêu cầu diễn lại nhưng chúng tôi nói rằng đêm đã về khuya.
Thế đấy, hắn đã vắng mặt trong vở diễn tối nay.
.