Lani Beloso, Thời đại kinh nguyệt (The Period Piece)
(“tôi muốn sáng tạo một cái gì đó vừa đẹp vừa hữu dụng, từ cái mà quá khứ cho là của nợ, hay một lời nguyền”)
Hôm nay là ngày người đàn bà đó có kinh nguyệt.
Tôi biết máu sẽ chảy ra.
Đúng vào lúc tôi đang tính toán cho dự định của mình thì bà ta tới. Người đàn bà đó trạc khoảng ba mươi lăm tuổi, hai gà má nhô cao và đôi mắt thâm quầng. Bà ta mang vớ màu đỏ và đôi guốc xanh.
Tôi không chào đón bà ta một cách thái quá. Bà ta ngồi xuống và ngắm nhìn phòng tranh của tôi.
“Những bức tranh nhợt nhạt”, bà ta nói.
Tôi không hề bị xúc phạm hay có một cảm giác nào đó không vui. Thực ra những bức tranh của tôi hết sức nhợt nhạt.
Tôi nói: “Chúng ta có thể tô lại chúng bằng những gam màu nóng.”
Bà ta nói: “Đó là chưa phải là điều khôn ngoan.”
Rồi chúng tôi bàn bạc kế hoạch của mình. Tôi đi lấy giá vẽ và bà ta cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Bà ta không hề xấu hổ hay có một chút đỏ mặt khi vén váy lên nhỏ những giọt kinh nguyệt xuống bảng pha màu của tôi.
Tôi nói: “Máu rất tươi.”
Bà ta nói: “Rất tươi.”
Bà ta cười duyên dáng rồi lại tiếp tục công việc.
Khi tôi nhúng cọ xuống thì những giọt kinh nguyệt tan ra. Tôi bắt đầu phết chúng lên tấm vải trắng mà tôi đã căng sẵn trên giá vẽ. Đầu tiên tôi vẽ một con dao nhọn và sắc. Đằng sau con dao nhọn đó là một khuôn mặt dị hợm. Tất cả đều được vẽ bằng máu.
Nhìn vào bức tranh bà ta ồ lên: “Một kẻ thiện tâm.”
Tôi nói: “Một kẻ thiện tâm.”
Bà ta nói: “Hãy làm cho khuôn mặt dị hợm kia trở nên rõ ràng hơn.”
Tôi nói: “Chúng ta phải để dành máu cho những bức tranh sau.”
Cuối cùng khuôn mặt dị hợm đó thiếu mất một mắt.
Chúng tôi thốt lên: “Một kiệt tác.”
Tôi tiếp tục vẽ bức tranh thứ hai. Tôi nói: “Máu không còn nhiều và chúng đã khô.” Bà ta lại tiếp tục ngồi xuống nhỏ những giọt kinh nguyệt vào bảng pha màu của tôi.
Bà ta nói: “Suối nguồn vô tận.”
Tôi cười phá lên và nói: “Suối nguồn vô tận.”
Tôi lại lấy cọ nhúng xuống những giọt kinh nguyệt của bà ta. Chúng tan ra và quyện vào nhau thành một chất liệu hoàn hảo. Lần này tôi vẽ một người anh hùng. Hắn có đôi mắt cương nghị và một thân hình cường tráng. Trên đầu người anh hùng đó tôi vẽ mặt trời. Tôi tốn rất nhiều máu cho cái hình mặt trời này. Có đến năm lần bà ta phải vén váy lên.
Bà ta nói: “Một kẻ dị hợm núp dưới bóng mặt trời.”
Tôi nói: “Một kẻ dị hợm.”
Bà ta nói: “Vì hắn mà chúng ta đã mất rất nhiều máu.”
Tôi nói: “Nhân loại cũng đã đổ rất nhiều máu vì hắn ta.”
Rồi chúng tôi tiếp tục bàn luận rất sôi nổi về bức tranh người anh hùng núp dưới mặt trời.
Bà ta nói: “Đó có thực là một kẻ dị hợm?”
Tôi nói: “Đó là kẻ dị hợm được làm từ những giọt kinh nguyệt.”
Bà ta chỉ vào bức tranh đầu và nói: “Đó có thực là kẻ thiện tâm?”
Tôi nói: “Đó là kẻ thiện tâm được làm ra từ những giọt kinh nguyệt.”
Bà ta nói: “Còn mũi dao của hắn?”
Tôi nói: “Rất sắc và nhọn.”
Bà ta nói: “Hãy tránh xa.”
Tôi bắt đầu tiến hành vẽ bức tranh thứ ba. Lần này tôi dự định sẽ vẽ một người mẹ. Một người mẹ có khuôn mặt phúc hậu và đôi chân trần. Chi tiết đầu tiên tôi vẽ là những đường cong, và đó là những nếp nhăn trên vầng trán của người mẹ.
Máu đã hết và tôi nhìn bà ta.
Bà ta vén váy lên rồi nói: “Suối đã cạn nguồn.”
Tôi cũng ý thức được thực sự là suối đã cạn nguồn và máu cũng đã khô.
Bà ta nói: “Bức tranh sẽ phải dang dở.”
Tôi nói: “Sẽ dang dở.”
Tôi tỏ ra tiếc nuối nhưng bà ta lại la lớn: “Một kiệt tác hoàn hảo.”
Tôi bắt đầu trần trụi với kiệt tác hoàn hảo của mình.
……..những nếp nhăn……
.