(Tiếp theo phần trước)
4.5
Tám giờ sáng ngày 19 tháng Tám; tức 4 ngày sau khi Trung Nam Hải phát ra nhật lệnh.
Năm trạm tiền tiêu của Liên quân quốc tế BĐ-2014 đồng loạt khẩn báo về Ban tham mưu Liên quân: Tàu Liêu Ninh bất ngờ rút ra ngoài thềm lục địa Đại Việt, và lặng lẽ cùng các tàu hộ tống đi lên phía bắc theo đúng hải trình quốc tế như thể trở về hải phận của mình. Trên tất cả những con tàu nổi, các thiết bị vũ trang từ tư thế sẵn sàng tác chiến nhất loạt trở về vị trí an toàn. Phật pháp vô biên, quay đầu là bờ mà lị.
Tin tình báo cũng khẳng định báo cáo của Ban Tiền tiêu là chính xác tuyệt đối. Họ còn tự thú: “Ban Tình báo thành thật nhận lỗi, vì đã không thể có thông tin gì sớm hơn trước một điều bất ngờ vô tiền khoáng hậu trong lịch sử hải chiến thế giới”. (Vâng, bất ngờ đến nỗi Nhà tình báo hoàn hảo Phạm Xuân Hiện cũng không kịp hiện hồn về mà phán xét!)
Không chờ tàu sân bay tàu Liêu Ninh cùng bầu đoàn thê tử cập bến cảng căn cứ Thanh Đảo, Tổng tham mưu trưởng Hải quân Trung phát ngay một báo cáo rút quân trong toàn quân chủng.
Kế đó Bộ quốc phòng Trung có một thông báo ngắn gọn trên truyền thông Trung.
Và cuối cùng, Chủ tịch Quân ủy Tập Cần Bính ban ra “Thư ngỏ thoái quân” về sự “thành công” của chiến dịch “Dạy cho tiểu bá quyền Đại Việt bài học thứ hai trên đại dương Nam Hải”.
Không cần dẫn lại nơi đây nội dung cả 3 văn bản đó. Cũng khỏi cần hỏi bác Gu Gồ. Cứ đọc tương đối kỹ các chương hồi trong truyện, mỗi độc giả cũng có thể tự diễn ngôn 3 văn bản theo văn cách của riêng mình.
Chúng tôi đồ rằng, có lẽ tất cả các diễn ngôn từ quý độc giả đều kết một câu, như: Thì ra cuộc Hải chiến Biển Đông 2014 viện dẫn “lý do văn học” đã bất thành bởi “lý do xã hội bất an”.
4.6
Thế là tập đoàn Tập Cần Bính đang muốn diệt phe phái Giang Trạch Dâng chí chết qua vụ giàn khoan HD-981 thì bị cơn bão lớn nhất trong năm phá ngang. Vội vã toan mượn vía Hải chiến Nam Hải/Biển Đông dấn tiếp mưu cao dang dở. Ai dè…
Đúng! Được mệnh danh Phong Trào Dù, cuộc biểu tình chiếm trung tâm Hồng Kông chính là “lý do xã hội bất an” đã làm nên sự bất thành của Hải chiến Biển Đông có nguy cơ trở thành trận chiến trên đại dương lớn nhất toàn cầu sau Đệ nhị Thế chiến 1945.
Không nhiều độc giả bất ngờ, phải không ạ?
Vì, từ một ngày qua nhiều quý độc giả đã biết: Với nhiều thương thảo bất thành, theo đề nghị của Tòa Tối cao Hồng Kông, ngày mai, ngày 21 tháng Tám – 6 ngày sau khi phát ra nhật lệnh Hải chiến – có thể có tới 8.000 cảnh sát sẽ được điều động để xuống tay dẹp hoàn toàn khỏi khu thương mại Mongkok hơn 10.000 học sinh, sinh viên cùng các chướng ngại vật dựng lên trong 5 ngày qua, thậm chí sẽ bắt toàn bộ người biểu tình, nếu họ còn “chiếm trung tâm” (“Occupy Central”). Có nhẽ đâu thế!
Mà, từ 2 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết:
Thăm dò của Viện Xã hội học Hồng Kông: Ban đầu phong trào Chiếm trung tâm thu hút nhiều chục ngàn người tham gia, đến nay càng giảm và có gần 80% công chúng Hồng Kông quay sang phản đối, muốn sinh viên chấm dứt chiếm đóng đường phố, ngưng biểu tình, trở về nhà đi học, trả lại nhịp sống tưng bừng từng có cho trung tâm tài chính này.
Thăm dò của hãng tin AFP: 9 phần 10 thành viên biểu tình sẵn sàng tiếp tục cuộc sống ngoài đường hàng tháng trời, nếu cần thiết. Vì “cuộc sống ngoài đường phố” của họ so với dân nghèo ở nhiều quốc gia cũng là thiên đường: có nguồn cung cấp thực phẩm; có nơi giặt giũ, tắm rửa; có khu học tập cho sinh viên, học sinh; có cả lớp học cho các cháu đi theo biểu tình viên là những bậc cha mẹ trẻ…
Dám lắm chứ!
Đúng, từ 5 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết: Sau một tháng nghẹt thở vì cảnh báo bất tuân dân sự không được chính quyền đáp ứng, tại Hồng Kông đã xảy ra một cuộc xuống đường đặc biệt nhất trong lịch sử biểu tình của sinh viên thế giới, và đó còn là cuộc biểu tình chính thức quy mô lớn trật tự nhất – lịch sự nhất, văn hóa nhất – trong lịch sử nhân loại;
Cũng thế, từ 5 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết: Người ta không dễ hình dung cuộc đàn áp đẫm máu như một Thiên An Môn thứ hai sẽ xảy ra, không phải bởi chính quyền Trung Nam Hải biết tôn trọng yêu cầu dân chủ của sinh viên mà bởi thời thế đã khác.
Ngay từ buổi đầu, phương tiện truyền thông toàn cầu đã bạch hóa mọi hành vi liên quan đến biểu tình Hồng Kông. Cả một rừng camera giương lên ghi nhận từng giây phút của cuộc xuống đường có một không hai.
Không hề một giọt máu nào sót lại trên mặt đường, không hề có dấu vết trên bàn tay những người lính tham gia thảm sát, cuộc đàn áp Thiên An Môn 1989 đã diễn ra âm thầm trong đêm khuya và bị phi tang ngay lập tức. Nếu không may mắn có được một số hình ảnh quý hiếm từ các phóng viên phương Tây, loài người có thể đã không được mục sở thị mọi bằng cớ về tội ác kinh khủng đến thế vào cuối thế kỷ 20. Ai dè…
Thú vị, từ 3 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết: Với chức năng che mưa và che chắn khi bị cảnh sát xịt nước tiêu cay, chiếc dù vàng Hồng Kông đã trở thành linh hồn của cuộc xuống đường, rồi được thăng hoa, hóa thân vào ngàn vạn sản phẩm khác nhau và chinh phục trái tim của công dân toàn cầu. Dám lắm chứ!
Tên đầu tiên “Cách Mạng Dù”/ “Umbrella Revolution” do sinh viên Adam Cotton đặt ra trên Twitter vào ngày thứ hai của cuộc biểu tình. Ngay sau đó nó được đổi thành “Umbrella Movement”, vì “cách mạng” là từ nhạy cảm, có thể khiến Bắc Kinh lo sợ, hiểu lầm sinh viên muốn làm cuộc “cách mạng màu” lật đổ chính quyền như tại một số nước khác. Dám lắm chứ!
Về phương diện ngôn ngữ, các chữ “Phong Trào Dù” (Phong trào Vũ tán) trong tiếng Quảng Đông đã toát ra ý chí của cư dân Hồng Kông chống chính sách của Bắc Kinh muốn triệt tiêu tiếng Quảng Đông tại đặc khu này. Có nhẽ đâu thế!
Sự cố ý và thường xuyên dùng chữ “già” trong các chữ “Già Đả Phong Trào” và những nhóm từ tiếng Quảng khác ở các khẩu hiệu biểu tình đã không chỉ chống đối chính sách phi dân chủ của chính quyền Trung, mà còn bảo vệ căn cước văn hóa riêng.
Ngay dưới thời thuộc địa, chính quyền Anh đã xem tiếng Quảng như một dụng cụ hữu hiệu tạo nên một Hồng Kông riêng biệt, tách khỏi ảnh hưởng Đại lục. Thời đó, tiếng Quảng được dùng như căn cước văn hóa và xã hội riêng của người Hồng Kông, mà không bị tiếng Quan Thoại lấn át dù đó là thứ phổ thông, được học trong nhà trường. Sau năm 1997, Hồng Kông trở về Đất Mẹ, Bắc Kinh đã bắt buộc loại bỏ tiếng Quảng trong lớp học trên toàn nước Trung. Thậm chí, một số trường tại Quảng Châu còn cấm học sinh nói chuyện với nhau bằng tiếng Quảng trong trường học. Có nhẽ đâu thế!
Bởi vì, từ 5 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết: Mỗi sinh viên trước khi tham gia phong trào chiếm trung tâm đều buộc phải nghiên cứu kỹ 8 trang Cẩm Nang Bất Tuân Dân Sự, để biết rõ mình dấn thân vì điều gì, xuống đường bằng cách thức nào, và khi bị cảnh sát bắt thì cần làm gì. Họ phải thấu hiểu triết lý và chiến lược của cuộc tranh đấu dài lâu: tinh thần bất bạo động. Dám lắm chứ!
Rõ ràng, từ 5 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết: Đây là tháng ngày lịch sử, vì lần đầu tiên một nhóm biểu tình (lại là các học sinh, sinh viên) ở Hồng Kông được ngồi ngang hàng và trực diện trước đại diện chính quyền để nói rằng: “Chúng tôi không đồng ý với các người. Chúng tôi muốn dân chủ, thể hiện cụ thể qua 2 điều: Đặc khu trưởng Lương Trấn Anh từ chức; và Hồng Kông sẽ phải được tổ chức bầu cử Đặc khu trưởng vào năm 2017 theo nguyên tắc phổ thông đầu phiếu.” Vâng, 5 nhà lãnh đạo sinh viên, đầu bù tóc rối, mặc T Shirt có hàng chữ “Freedom Now” (Tự do ngay bây giờ!) đã đối thoại với các quan chức, những người đáng tuổi phụ huynh của họ – trong đó có bà Phó Đặc khu trưởng – bằng thái độ bình đẳng, dứt khoát và thẳng thắn. Đúng là thời đại của chíp hôi!
Cho nên, từ 5 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết: Hồng Kông đã trở thành một hình tượng sáng đẹp như niềm hy vọng của thế kỷ 21, với những con người không biết sợ hãi, không ngại gian khó trước một đối thủ già dặn hơn, mạnh đông hơn, thủ đoạn hơn rất nhiều lần để đi đến đích cuối cùng của mình. Dám lắm chứ!
Tất nhiên, từ 5 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết: Như một định mệnh, Hồng Kông là đất Trung; người Hồng Kông là người Trung. Nếu chính quyền Bắc Kinh “lục địa hóa” nó, âu là lẽ thường tình. “Của Caesar phải trả về lại cho Caesar” mà. Nhưng, sau một thế kỷ “mang con đi gửi nhà người”, Hồng Kông có cơ cấu xã hội khác, văn hóa khác và ngôn ngữ cũng khác. 99 năm hình thành một định mệnh: định mệnh Hồng Kông. Cái định mệnh đó là yếu tố tiềm ẩn, nền tảng sâu xa cho các cuộc xuống đường liên tiếp trong những năm vừa qua và được thăng hoa bởi Phong Trào Dù đang diễn ra. Nếu thế hệ người lớn tuổi chịu chấp nhận “cái gì đến phải đến” thì những người trẻ hoàn toàn khác. Gắn liền với định mệnh Hồng Kông, họ buộc phải tranh đấu để giữ gìn định mệnh. Bằng mọi giá. Không còn là định mệnh, mà là sinh mệnh. Ai dè…
Cảm phục, từ 3 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết nhật ký của chàng thủ lĩnh tròn 18 tuổi Hoàng Tri Phong:
“Đêm thứ hai kể từ ngày cảnh sát Hồng Kông tấn công những người biểu tình ôn hòa vì dân chủ bằng lựu đạn cay, dùi cui điện, vòi nước, bình xịt tiêu – một hành động vô tình thúc đẩy hàng chục ngàn người khác tràn ra chiếm đường phố, đòi quyền tự do bầu cử của Hồng Kông. [Dám lắm chứ!]
Tôi bị cảnh sát bắt ngay hôm đó, vì có hành động bất tuân dân sự do sinh viên dẫn đầu tại phía trước trụ sở chính của chính phủ. Bị giam kín trong 12 giờ và được thả ra, tôi rất cảm động khi thấy ngàn ngàn người tụ tập đòi dân chủ trên đường phố. Từ lúc ấy, tôi biết thành phố đã đổi thay và mãi mãi sẽ đổi thay. Cuộc biểu tình dân chủ trong hòa bình của chúng tôi phá tan huyền thoại về một thành phố của những người chỉ nghĩ tới tiền bạc. Không! Người Hồng Kông bắt đầu muốn cải cách chính trị. [Dám lắm chứ!]
Khác phần lớn các cách mạng gia, chúng tôi không định lật đổ chính quyền, không giành quyền lực cho mình. Nguyện vọng của phong trào là thực thi luật chơi dân chủ và đối thủ của chúng tôi, tức phe thân Bắc Kinh, cũng được bầu một cách công bằng – mà trước khi có cuộc biểu tình thì phe đó rõ ràng chiếm phần thắng.
Phong trào có thể không mang lại kết quả cuối cùng. Nhưng tối thiểu, nó đã mang lại niềm tin – niềm tin Màu vàng!”
Dám lắm chứ!
Và oách xì dầu nhất ở câu:
“Tôi muốn nhắc nhở mọi thành viên trong giới cầm quyền Hồng Kông: Hôm nay quý vị đang cướp đi tương lai của chúng tôi, nhưng sẽ đến ngày chúng tôi quyết định tương lai của quý vị. Dù bất cứ điều gì xảy ra cho phong trào tranh đấu, chúng tôi sẽ dành lại dân chủ về mình, bởi vì thời gian ủng hộ chúng tôi.”
Hoàng Tri Phong, anh hùng không đợi tuổi!
Rõ ràng, từ 5 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết: Người người lớp lớp với những tay vẫy điện thoại di động đã xuống đường biểu tình trong thái độ rất trật tự và an toàn; ngoại trừ việc khiến sinh hoạt, từ giao thông đến thương mại, của cả thành phố bị tê liệt – nơi có hơn 7 triệu người với mật độ dày đặc nhất thế giới. Dám lắm chứ!
Như thế, từ 5 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết: Đấy là một biến cố lớn khiến toàn thế giới quan tâm từng giờ từng buổi. Các nước nhiều tự do dân chủ nể phục và ngạc nhiên; các nước ít tự do dân chủ ngưỡng mộ và thèm thuồng.
Tinh thần ôn hòa một cách duyên dáng (duyên dáng nhất là cảnh hàng chục nữ sinh biểu tình ăn vận sành điệu giang tay giơ dù che mưa cho cảnh sát đang đối mặt với mình ở bên kia hàng rào sắt) và can đảm một cách kỳ cùng (chẳng hạn như Hoàng Tri Phong) của giới trẻ Hồng Kông đã khiến nhà cầm quyền trung ương Bắc Kinh hoảng sợ, bối rối và cả đại lục rung động, bàng hoàng. Dám lắm chứ!
Thế nhưng, từ 2 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết: Đây không phải là lần đầu sau năm 1997 có biểu tình lớn, mà là lần đầu tiên Cảnh sát đặc biệt chống bạo động Hồng Kông đã dùng đến hơi cay, dùi cui điện khiến người biểu tình và dân Hồng Kông phẫn nộ và ngạc nhiên. Nhớ, trong cuộc biểu tình “khủng” hơn hồi đầu tháng Bảy năm 2003, với 500.000 người chặn đường giao thông để phản đối điều luật an ninh, nhưng cảnh sát không hề phải “rút gậy khỏi thắt lưng”. Dám lắm chứ!
Dễ hiểu! Từ 2 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết: Truyền hình nhà nước Trung có thêm chương trình về các vụ biểu tình “bất hợp pháp ở Hồng Kông bởi một số thành phần xã hội không hài lòng"; “việc sử dụng lựu đạn cay là hợp lý”; vì “Phong trào đã đi sai lệch từ chủ trương hòa bình, tình yêu và đang là hành vi bạo động phá hoại”… Có nhẽ đâu thế!
Lo lắng! Từ 3 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết: Các lãnh tụ của phong trào cho biết họ đã bị “dọa ám sát” và nhiều tội phạm thuộc Hội Tam Hoàng cùng xã hội đen đã tấn công các trại của người biểu tình.
Tất nhiên! Từ 3 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết: Chính phủ Trung đã ngừng cấp thị thực cho các nhóm du lịch từ lục địa sang Hồng Kông. Có nhẽ đâu thế!
Đồng thời, từ 2 tuần qua nhiều quý độc giả đã biết, về những cuộc biểu tình của dân chúng ở các tỉnh Chiết Giang, Quảng Đông, Quý Châu, Hà Bắc…
Với hàng trăm ngàn sinh viên, công nhân, thương nhân, nông dân, trí thức đồng loạt đình công, xuống đường giương biểu ngữ đòi an sinh xã hội, tự do dân chủ;
Hàng chục nghìn cảnh sát và binh lính vũ trang được huy động tới đàn áp, nhưng chưa dám hành động;
Tân Cương rối loạn với hàng chục vụ dùng dao chém giết hàng loạt cảnh sát, nhân viên chính phủ và bị tiêu diệt tàn khốc;
Tại Côn Minh 6 người bị thiêu sống (trong đó có 4 công nhân xây dựng) ở một cuộc tranh chấp đất đai giữa dân địa phương và một trung tâm thương mại.
Có nhẽ đâu thế!
Tất nhiên! Từ 5 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết: Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung cảnh báo các nước khác “không nên can thiệp vào các cuộc biểu tình”, vì Hồng Kông thuộc về Trung như là khu hành chính đặc biệt, và “việc của Hồng Kông do Trung giải quyết”; cũng như “đừng ủng hộ các hoạt động bất hợp pháp phong tỏa khu trung tâm, và cũng đừng phát ra những thông điệp sai trái có hại cho nước Trung và đặc khu Hồng Kông.” Có nhẽ đâu thế!
Hiển nhiên! Từ 5 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết: Các cơ quan tuyên truyền trung ương tại Bắc Kinh đã ra lệnh các trang liên mạng phải xóa hết những gì dính dáng tới vụ “Hồng Kông náo động”. Có nhẽ đâu thế!
Thế là, từ 5 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết, tại Đài Loan phong trào sinh viên cũng như chính phủ và phe đối lập đều ủng hộ cuộc biểu tình Hồng Kông. Tổng thống Đài Loan: “Chúng tôi thông hiểu và tán thành đòi hỏi của người Hồng Kông về việc bầu cử trực tiếp. Đại lục mà cư xử như thế sẽ khiến Đài Loan không thể chấp nhận ‘nhất quốc lưỡng chế’ kiểu Hồng Kông.” Dám lắm chứ!
Do đó, từ 3 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết lời của Phát ngôn nhân Chính phủ Hoa Kỳ: “Chúng tôi không khi nào không ủng hộ các tranh đấu vì tự do hội họp và tự do ngôn luận. Chính phủ Mỹ kêu gọi chính quyền Hồng Kông không dùng vũ lực để đối phó với những người biểu tình.” Ai dè…
Hồi hộp! Từ 2 ngày qua nhiều quý độc giả đã biết: “tại nơi dưỡng bệnh”, Chủ tịch Tập Cần Bính ra tuyên bố nhắc lại lập trường của Trung Nam Hải về “một nhà nước, hai chế độ” và rằng “Ai muốn ra tranh cử chức Trưởng Đặc khu hành chính Hồng Kông, phải có sự chuẩn y của chính phủ Trung. Sông có thể cạn núi có thể mòn, song nguyên tắc đó không bao giờ thay đổi!”; “Chính phủ đại lục sẽ kiên trì, kiên quyết và kiên tâm bảo vệ bằng mọi giá sự thịnh vượng và ổn định lâu dài ở Hồng Kông.” Có nhẽ đâu thế! Có nhẽ đâu thế!
Hồi hộp! Từ một ngày qua, nhiều quý độc giả đã biết Đặc khu trưởng Lương Trấn Anh vừa tuyên bố vừa thề bồi: “Tôi muốn nhắc lại lần chót: cuộc biểu tình ‘chiếm trung tâm’ không chỉ bất hợp pháp mà còn vô ích. Chính dân chúng đang đòi hỏi cảnh sát phải dọn dẹp đường phố. Vậy, từ nay giờ này cảnh sát sẽ thực thi pháp luật mà không nương tay.” Có nhẽ đâu thế!
(Còn tiếp)