- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

mấy sông cũng lội… (kỳ 8)

Feature photo for DM


CHƯƠNG 25

Biển lặng, sóng êm. Nhưng mới đây thôi. Cám ơn trời. Hai ba hôm trước, biển cuồng điên như một người đàn bà xấu tính trong cơn giận dữ trẻ con. Những xác người nằm la liệt trên sàn ghe. “Bỏ nó xuống biển đi bà ơi!” Tiếng ai đó rên rỉ. “Hôi quá, chịu gì nổi…” Người đàn bà quấn trên mình mớ giẻ rách, ngồi rục ở một góc hầm chiếc ghe biển, ôm cứng vào lòng một gói nhỏ thuôn dài. Mùi hôi ngằn ngặt tỏa ra khắp nơi. “Bỏ đi bà ơi! Đàng nào nó cũng chết rồi…” Người đàn bà có cái thân thể khô khòng, như ghép lại bằng những thanh củi mục, nhìn đăm đăm vào cái vật cứng đờ trong vòng tay mình. Hai mắt ráo hoảnh. Mấy hôm bão tố, bà ta cứ ngồi như thế, tóc tai rũ rượi, áo quần rách bươm dính sát vào cái thân thể ốm tong teo, hai tay ôm cứng lấy đứa con khóc ngằn ngặt vì đói khát, và sợ hãi. Tiếng khóc của đứa bé hòa với những tiếng khóc, tiếng rên, tiếng ụa mửa náo loạn khác thành thứ tạp âm của một phiên chợ vỡ, cứ kéo dài giờ này qua giờ nọ. Người đàn bà ru con, ngọt ngào, dỗ dành khản cổ, rồi đe nẹt, rồi quát tháo ỏm tỏi. Nhưng rồi cái tiếng ru não nuột ấy, cái giọng quát tháo kim đâm ấy cũng lả đi, quặt xuống, khao khao như tiếng rên của một con chó bị đánh đập, không còn hơi sức để kêu gào. Cuối cùng là sự yên tĩnh rợn người. Đói. Khát. Lạnh băng về đêm. Nóng cháy nám thịt da ban ngày. Cứ như thế, ngày nọ qua ngày kia. Có tàu nước ngoài, bà con ơi. Những cái xác khô ráng chống hai tay chỗi dậy, nghe ngóng một tin vui. Nhưng rồi chả bao giờ nghe người tài công nói gì thêm về những tàu nước ngoài ấy nữa. Nó đâu rồi, chú tài? Tui ráng quơ tấm vải trắng cầu cứu, nhưng nó chạy qua luôn rồi. Bỏ nó xuống biển đi, bà già. Bà ôm nó hoài, tụi tui quăng bà xuống biển luôn à nghe! Người chủ ghe dọa quăng người đàn bà xuống biển. Bà ta cũng vẫn ngồi lì ra đó, như một con ma xó. Nắng đổ lửa xuống khoang thuyền. Mùi da người khen khét lẫn trong thứ mùi khăng khẳng, oi nồng xoáy vào óc não. Đó là những mùi Thu Trang nhận ra được khi cô chập chờn tỉnh lại, và bắt gặp những giọt nước chua chua nhỏ xuống trên đôi môi lở loét của mình. Vĩnh choán một vùng không gian rộng thênh thang trước mắt cô. Vĩnh đen đúa, sần sùi đang cố vắt những giọt mồ hôi hiếm hoi từ chiếc áo sơ mi cũ mèm vào miệng Thu Trang. Cô liếm môi hấp tấp, như đứa bé khát sữa liếm những giọt sữa vô hình ở đầu cái núm vú giả. Ánh nắng chóa nhòa trước mắt làm xốn xang con ngươi. Vĩnh nhích qua một bên, để cái bóng chàng che nắng cho Thu Trang. “Rán lên đi, Trang, sắp tới rồi…” Tiếng chàng thì thào. Tới đâu? Thu Trang muốn hỏi, nhưng cô không còn chút hơi hám nào trong lồng ngực, để có thể ghép thành câu cú. Thu Trang cứ thiếp đi, tỉnh lại như thế bao nhiêu lần rồi. Và lần nào mở mắt ra, cũng thấy Vĩnh ở bên cạnh. Tới chưa? Tới đâu? Không biết. Tới đâu cũng được. Nước! Khát nước! Ừ rán chút đi, Trang. Đói! Ừ đói. Sắp tới rồi. Làm gì đó? Ô, Trang tỉnh rồi hả? Rán đi…

          Một lần, khi vừa chuồi ra khỏi cơn mê man hụt hẫng, Thu Trang lờ mờ thấy người đàn bà ôm cái xác rữa của đứa con loay hoay đứng dậy, lảo đảo đi về phía thành ghe.

          Như một con quỷ nhập tràng, bà ta bước đại lên những thân người nằm co quắp, la liệt trên sàn gỗ. Tiếng sóng vỗ róc rách bên mạn thuyền nghe thanh bình khôn tả. Thu Trang thở phập phều, thoang thoảng, như loài sâu cố ngủ cho hết mùa đông băng giá. Nắng đổ lửa. Miệng môi Thu Trang không còn cảm giác. Những vòng sáng toả ra khắp nơi. Những quầng mây ngũ sắc xoay vòng quanh. Người đàn bà bập bềnh trên những vòng ngũ sắc, lết về phía mũi ghe.

          Bàn tay Vĩnh nắm lấy cổ tay Thu Trang như người thầy thuốc bắt mạch cho con bệnh. Rán đi nghe Trang! Thu Trang muốn gật đầu, nhưng không được. Cô dịu dàng chớp mắt thay cho cái gật đầu. Người đàn bà đi qua chỗ Thu Trang nằm, lừ lừ bước những bước nặng nhọc lên chiếc thang chông chênh bắc lên sàn ghe. Cái bọc hôi hám trên hai cánh tay khẳng khiu. Vài con mắt lờ đờ nhìn theo cái bóng người khô rốc như thanh củi ấy. Mùi hôi tỏa ra trong không gian lặng gió. Thu Trang thấy ngộp thở. Vĩnh ngã nghiêng như say thuốc. Bóng chàng phủ lên người Thu Trang. Rán lên, Trang à. Sắp tới rồi. Thu Trang liếm chiếc lưỡi khô queo lên cặp môi rát bỏng, thay cho câu trả lời. Người đàn bà đứng bên mạn thuyền, ôm ghì đứa con vào ngực, rồi bất thần quăng nó xuống biển. Một tiếng “thùm” xa vắng vọng lên. Không một giọt nước nào văng được qua mạn ghe. Người đàn bà đứng im lìm như pho tượng. Rồi bất chợt chồm người ra phía trước, nhào ra khỏi mạn thuyền, buông mình xuống nước. Một tiếng “thùm” khác vang lên lẫn vào tiếng róc rách của nước vỗ vào mạn ghe. Hình như có những giọt nước văng lên lấp lánh trong ánh nắng thủy tinh. Những đôi mắt đờ đẫn nhìn như dán vào khoảng trống người đàn bà vừa mới đứng. Không một tiếng la thảng thốt; không có đến cả một tiếng thở dài. Chỉ có tiếng róc rách của nước mơn mạn thuyền. Chả ai còn hơi sức đâu để kinh hoàng, thảng thốt.

          Thu Trang thấy mình nhẹ tênh như chiếc gối dồn bông gòn cô thường ôm dạo trước. Nhưng chân tay nặng nề như những thanh sắt, không còn được gắn với thân thể. Vĩnh gật gù, chợt tỉnh chợt mê trước mắt Thu Trang. Nhưng bao giờ chàng cũng ngồi sát cạnh cô. Có lúc Thu Trang tỉnh dậy, bắt gặp Vĩnh nặng nề, mê man trên ngực mình. Đã bao nhiêu lần rồi, cô mơ thấy mình vục đầu vào dòng suối trong vắt pha lê, bên một triền núi xanh mềm cỏ dại, cô vùi mặt xuống nước, uống như điên, như dại. Và trong giấc mơ, cô ngớp nước như con cá mắc cạn, môi miệng nhắm nháp hung hăng trong cơn mê, tỉnh lại thấy rách bươm, và máu ứa ra từ những vết nứt của cặp môi chốc lở như mặt đất ruộng trong mùa hạn hán.

          Trong cơn mê, Thu Trang lại thấy mình ừng ực uống nước ngọt từ một chai nước cam vàng óng. Một con sóng quất mạnh vào sườn ghe. Chiếc ghe chao nghiêng. Chai nước tuột bay khỏi bàn tay run rẩy và biến dần vào khoảng không trước mặt. Thu Trang cuống cuồng la hét. Nước! Nước! Trời ơi, nước! Và cô chợt cảm thấy môi miệng đang được ân cần vuốt ve bởi một chất vị mằn mặn. Cô hé mở đôi mắt và bắt gặp cái bóng chóa nhòa của Vĩnh. Hơi thở Vĩnh phập phều phà trên mặt Thu Trang. Còn khát không? Chàng thều thào. Vĩnh đã nằm rũ xuống bên cạnh Thu Trang từ lúc nào. Nhưng chàng còn cố chống khuỷu tay, nhổm dậy, ghé sát mặt vào mặt Thu Trang, theo dõi tiếng thở của cô bạn gái. Còn khát không Trang. Nước! Thu Trang rên rỉ. Chàng lại ghé sát môi Thu Trang. Chàng liếm chiếc lưỡi khô, mềm mại lên cặp môi rách nát của người tình. Chàng liếm láp tận tình. Vòng quanh đôi môi củi khô của người con gái. Máu ứa ra ở những đường nứt. Nước miếng chàng làm môi Thu Trang bỏng rát. Cô nhăn mặt vì đau đớn. Nhưng chút nước miếng hiếm hoi cũng làm cảm giác đau tái tê, bằn bặt từ những vùng nứt nẻ ấy dịu xuống, mềm lại ít nhiều, và cô thấy dễ chịu hơn. Chàng liếm môi người tình kỹ càng, cẩn thận. Rồi chàng gục xuống bên cô, mặt vùi vào mớ tóc xác xơ những muối, những sợi tóc bện cứng lấy nhau, rối nùi như mớ giẻ vụn.

          Rồi Thu Trang lại mê đi. Cơn mộng dữ lại chập chờn trong giấc ngủ lìm luộc. Lưng cấn trên cạnh những tấm ván gỗ lót sàn ghe đã không còn biết đau. Cơn khát không còn đốt cháy cái cổ họng đã không còn cảm giác. Những giấc mơ đổ về, nặng trĩu não cân. Đã có bao nhiêu đứa bé, bao nhiêu người già, bao nhiêu thanh niên, thiếu nữ bị ném xuống biển rồi, Thu Trang không còn nhớ. Cô bình thản chờ tới phiên mình. Cô thầm thĩ cầu mong gặp được một chiếc tàu nào đó, có những người còn sống. Cô mơ thấy tiếng người lao xao cười nói, trong một buổi chợ phiên huyên náo. Sao chẳng có chiếc tàu nào dám lại gần chiếc ghe chở những con người hấp hối. Tàu cướp biển cũng được nữa. Cho tôi miếng nước rồi quăng tôi xuống biển cũng được. Tôi không sợ chết nữa đâu. Tôi chỉ không muốn phải chết đói, chết khát một cách oan uổng. Nước! Vĩnh ơi. Trang khát…

          Vĩnh choàng tỉnh mỗi lần nghe người con gái rên rỉ. Chàng cố chống tay nhoài người dậy, gật gưỡng cái đầu nặng nè đá tảng như sắp đứt lìa ra ở khúc cổ khẳng khiu. Chàng nhướng cặp mắt khô queo xác muối nhìn đăm đắm người tình hấp hối. Chàng chống chỏi hai cánh tay rời rã, để khỏi đổ rục xuống mặt Thu Trang. Chàng thận trọng ghé lên môi người tình. Chàng sợ làm rách thêm những vết nứt nẻ rướm máu. Chàng liếm láp môi cô như đứa bé liếm láp chiếc kẹo cuối cùng. Ban đầu, chiếc lưỡi rát bỏng hâm hấp nóng dính khắn vào khóe môi khô, như miếng băng keo dán lên tấm giấy vở học trò. Chàng phải thận trọng gỡ ra. Rồi chàng lại dán chiếc lưỡi mỏng mềm xuống môi người tình. Môi trên căng mọng, sưng phù. Môi dưới tươm tươm máu đỏ. Hai khóe môi nứt sâu vào hai má. Chàng cần mẫn làm việc, như một hồn ma trong toán âm binh, kiên nhẫn chờ tới phiên mình đầu thai vào kiếp khác.

           Đó là những nụ hôn đầu tiên trong đời con gái của Thu Trang. Những nụ hôn máu me, những nụ hôn bỏng rát, những nụ hôn mặn mòi vị muối và hoi nồng máu đọng. Đã có được bao nhiêu nụ hôn nồng nàn như thế, giữa những kẻ yêu nhau trên cõi đời tăm tối này nhỉ? Rồi một chiếc tàu nào đó tiến lại gần ghe Thu Trang. Những bàn tay nào đó ném sang những mẩu bánh mì, những lon nước ngọt. Đời sống mở ra rực rỡ. Sợi dây móc vào mũi ghe. Họ kéo giúp mình lại gần đảo Bidong, bà con ơi. Sao không năn nỉ họ cho qua tàu họ luôn đi. Ai biết đâu đó. Anh chàng sinh viên trẻ làm thông dịch. Người chủ ghe như vừa tỉnh dậy từ một cơn mê, hí hửng, nói cười. Những xác người chỗi dậy như những oan hồn vừa được trả về từ địa ngục. Sợi dây thừng căng ở mũi ghe, thẳng băng như một thanh kim loại. Sóng biển dạt ra phía sau. Tiếng máy tàu hân hoan. Gió lùa xuống cả xuống hầm tàu mát rười rượi. Tiếng tụng kinh của Phật tử đầy lòng từ bi hỉ xả. Tiếng cầu kinh của những con chiên ngoan đạo vang vang. Tới rồi. Tới rồi bà con ơi. Cám ơn Trời, Phật. Tạ ơn Chúa Ba Ngôi. Tạ ơn Đức Mẹ. Tạ ơn Phật Bà Quan Âm.

           Thu Trang đờ đẫn nhấm nháp từng ngụm nước cam lạnh buốt. Môi miệng đã lại biết đớn đau, tê điếng. Nước mắt đã lại ứa ra sau mỗi ngụm nước ngọt ngào tình nhân loại. Những nụ hôn còn sót lại đã bắt đầu biết rần rật trên môi. Vĩnh ơi! Thương nhau suốt đời nghe! Câu tỏ tình vang động trong trí tưởng. Thu Trang đờ đẫn nhìn người con trai. Mặt chàng đen đúa như ma, như mọi. Tay chân chàng lấm lem dầu nhớt. Có biết gì về máy móc không mà cũng ráng phụ với tài công sửa máy ghe hở Vĩnh? Sắp tới đảo rồi, Trang ơi. Chàng thì thào. Thu Trang khẽ gật đầu.

           “Tội Trang quá!” Chàng than thở. “Môi đau lắm phải không?”

           Thu Trang lắc đầu, “Hết đau rồi.”

           Cô lắng nghe cảm giác đau đớn trên thân thể, để nói thật với chàng; cho chàng yên tâm. Nhưng cô chỉ thấy người lâng lâng, như cụm khói vật vờ trong nắng sớm. Và cảm giác tê tái của những nụ hôn mầu nhiệm còn râm ran đôi môi căng phồng, nứt nẻ.

           Cô nhắm mắt lại, lim dim an hưởng cái cảm giác lâng lâng, hạnh phúc. Bây giờ, có chết, Thu Trang cũng an lòng. Chết trong vòng tay người tình, tuyệt vời quá đỗi. Cô mở hé hai mắt. Vĩnh không còn bên cạnh. Một người lạ mặt ngồi ở chỗ của Vĩnh.

           “Ông là ai vậy? Vĩnh đâu rồi?”

           “Vĩnh nào?” Người đàn ông nghiêm khắc nhìn Thu Trang xăm xoi. “Có Vĩnh nào ở đây đâu!”

           “Không. Vĩnh vừa mới đây mà…” Cô cuống lên, cố chống tay ngồi dậy. Nhưng thân thể cô nặng nề như tảng đá.

           “Không có Vĩnh nào hết.” Người đàn ông trả lời, và bỗng bật cười vang động cả khoang thuyền. Thu Trang quay đầu nhìn chung quanh. Không còn một ai. Không còn ai sống sót. Cô chống hai tay ngồi dậy. Vách ghe màu hồng. Vách ghe biến thành những vách tường trang trí rực rỡ. Biển sóng nhấp nhô. Chiếc ghe chao chọng. Cô hoảng hốt tìm kiếm bằng mắt. “Vĩnh nào ở đây,” người đàn ông thích thú. “Mình đang ở khách sạn, em của tôi không thấy sao.” Tiếng cười mán mọi.

           “Không được đâu. Ông không phải Vĩnh. Ông lầm người rồi. Vĩnh ơi, Vĩnh ơi!”


CHƯƠNG 26

Thu Trang cố nhướng đôi mi nặng nề, nhìn lên. Ánh sáng chan hòa không gian. Cô thấy mình trôi dập dềnh trên vùng ánh sáng nhợt nhạt, như xác chết trôi. Thứ ánh sáng nhòa nhập như nhìn lên từ đáy vực sâu ngập nước. Cô xoay xở cái đầu nặng nề đá tảng. Đôi vai nặng trĩu, hai cánh tay rã rời. Cô nhúc nhích thân mình, và nhận ra rằng mình đang nằm trên chiếc giường nệm dày, mát lạnh. Bốn vách tường sơn trắng chung quanh. Tiếng rì rào sóng biển phát ra từ cái máy lạnh gác trên lỗ hổng vuông vức trên tường. Cô dở cánh tay nặng nề lên; cánh tay vướng víu phía dưới tấm khăn trải giường trắng mỏng. Đây là đâu? Cô lo lắng chống tay, nhổm dậy. Cái đầu nặng nề nhắc lên trên chiếc gối. Bốn bức tường quay cuồng như cảnh vật trong chiếc đèn kéo quân. Mình đang ở đâu đây? Thiên đàng hay địa ngục? Thu Trang nhắm nghiền hai mắt để xua đuổi cơn chóng mặt cuồng quay. Mình còn sống mà. Nhưng đây là đâu? Canada hay Mã Lai? Còn Vĩnh nữa? Vĩnh đâu rồi? Vĩnh đâu mất rồi?

           Cánh cửa hé mở. Một bóng người lướt vào. Thu Trang nhận ra người bác sĩ Việt Nam quen mặt.

           “À, cô đã tỉnh lại rồi.” Tiếng nói khàn khàn của người bác sĩ già nghe xa lắc, xa lơ.

Thu Trang mở hé hai mắt. Người bác sĩ mặc cái áo choàng trắng. Chiếc ống nghe khoác hờ trên cổ. Những nếp nhăn đặm nét trên vừng trán hình chữ nhật. Đôi mắt mệt mỏi nấp sau cặp kính cận dầy.

           Thu Trang nghe giọng mình khàn khàn, “Đây là đâu?”

           “Bệnh viện Sickbay,” vị bác sĩ mau mắn trả lời. “Cô bị ngất xỉu.”

           “Ngất xỉu à?” Thu Trang thẫn thờ.

           “Cô ngã va đầu vào tường rồi ngất đi, hay là ngất đi rồi mới ngã va đầu vào tường. Chúng tôi đang theo dõi chấn thương sọ não.”

Trí nhớ dần dần trở về với Thu Trang, như những mảnh bèo giạt, từ từ gom về một nhánh sông. Cô chống hai khuỷu tay, cố nhổm dậy, lắp bắp, “Cháu về được chưa, bác sĩ? Cháu phải về…”

           Vị bác sĩ đến bên giường, đặt tay lên vai Thu Trang, “Cô phải ở đây để theo dõi chấn thương sọ não.”

           “Cho cháu về một chút thôi,” Thu Trang cuống cuồng, láo liên nhìn quanh. “Mấy giờ rồi?”

           Ông bác sĩ già vén tay áo lên, nhìn đồng hồ.

           “Mười một giờ ba mươi.”

           “Chết rồi!” Thu Trang la hoảng và chống hai tay, ngồi hẳn dậy. Bàn tay người thầy thuốc bám cứng lấy một bên vai cô.

           “Cô đi đâu?”

           “Anh cháu… À không..” Thu Trang lắp bắp. “Bạn cháu… bị trả về Việt Nam.”

           “À…” Những ngón tay bấu lấy vai Thu Trang chợt lơi ra. Người bác sĩ nhìn Thu Trang chăm chú. “Rời trại lúc chín giờ phải không? Giờ này chắc máy bay cất cánh rồi.”

           Thu Trang điếng người, lặng câm như bị bóp cổ. Giọng nói vị bác sĩ vẫn đều đều, buồn nản, “Chắc khoảng vài tiếng nữa là về tới Sài Gòn rồi.”

           “Sài Gòn; Sài Gòn.” Thu Trang lầm thầm nhắc cái tên thành phố quen thuộc mà xa lạ vô cùng.

           Hình ảnh người bác sĩ và bốn bức tường nhòe đi chung quanh cô. Cảm giác buồn buồn nhột nhạt bò lăn trên má. Những giọt nước mắt ấm áp; những giọt nước mắt khóc một mình.

           “Sài Gòn…”

           Người bác sĩ dịu dàng đỡ Thu Trang nằm ngả xuống giường, “Ừ, Sài Gòn… Phi trường Tân Sơn Nhất…” Bàn tay ông sửa lại chiếc gối nằm dưới đầu Thu Trang. “Cô nằm nghỉ đi. Chúng tôi sẽ cho thử máu và nước tiểu, tìm nguyên nhân của chứng kích ngất…”

           Những ngón tay người thầy thuốc vòng quanh cổ tay Thu Trang.

           “Để tôi bắt mạch và nghe lại tim cô xem sao.”

           Thu Trang nằm lắng xuống, như cụm bèo vướng lại trên bờ nước cạn. Đầu óc cô lãng đãng trôi như sương, như khói. Sài Gòn; Vĩnh sắp về tới Sài Gòn. Chẳng còn bao lâu nữa, chàng sẽ về lại quê hương.

           “Cô có bà con thân nhân gì bị cao huyết áp không?” Thu Trang ngẩn ngơ gật đầu.

           “Bệnh tim?”

           “Dạ không.”

           “Bệnh thận?”. “Đái đường…” Thu Trang cứ tiếp tục gật đầu; tiếp tục “Dạ không” mà không hiểu người bác sĩ muốn nói gì. Vâng, cháu không có thân nhân nào bị bệnh tim, bệnh thận, bệnh gan gì cả. Cháu chỉ có thân nhân bị trả về Việt Nam. Bệnh ấy bác sĩ có chữa được không?

           Ông bác sĩ già loay hoay ghi chú vào xấp hồ sơ.

           “Cô đừng buồn, có hại cho sức khỏe.”

           Cháu có muốn buồn đâu. Tại không cầm được nước mắt đấy thôi. Những giọt nước mắt quỷ quái này; mắc mớ gì mà cứ trào cả ra hai khóe mi nhòe nhoẹt.

           Cái loa ở đầu ống nghe, có chiếc vòng kim loại lạnh băng bò trên ngực Thu Trang.

           “Tim cháu có sao không bác sĩ?” Cô hỏi, để xua đi cái ý nghĩ xám xịt lảng vảng trong đầu óc. Bởi vì trên khoảng ngực nổi gai ấy, mới ngày nào đây, những ngón tay cọp beo, những chiếc răng chó sói và vòng môi dai mềm đỉa đói của Phú đã mầy mò, tan hoang…

           “Nhịp tim không đều. Chắc tại cô quá xúc động.” Giọng người thầy thuốc trầm trầm.

           “Cháu bị xỉu hả bác sĩ?”

           “Ừ.”

           “Sao nhức đầu quá!”

           “Cô bị ngã, đập đầu vào tường, nhưng không có dấu hiệu chấn thương bên ngoài.” Vị bác sĩ vừa nói vừa gỡ ống nghe khỏi tai, khoác lên vai. “Cần theo dõi xem có bị chấn thương bên trong không. Tôi sẽ cho thử máu và nước tiểu.”

           “Sao vậy?” Thu Trang cuống cuồng hỏi. Cô sợ những mũi kim tàn nhẫn đâm vào da thịt.

           “Tìm xem có bị thiếu máu, hoặc tiểu đường không.”

           “Cháu không bị gì cả.”

           Thu Trang muốn nhấn mạnh rằng cô hoàn toàn bình thường; cô chỉ hơi buồn chút thôi.

           “Cũng có thể cô bị xúc động, nên ngất đi và ngã xuống đập đầu vào tường xi măng. Dù sao cũng phải thử cho bảo đảm.”

           Người bác sĩ bước ra khỏi phòng. Thu Trang đưa tay gài nút áo ngực. Đầu cô siết cứng trong cái gọng kềm cứng ngắc, cái đau phập phều trong lớp xương sọ mỏng, tưởng chừng sắp sửa vỡ toang. Vĩnh đi rồi. Giờ này Vĩnh đang bay phía trên biển của vịnh Thái Lan. Vịnh Thái Lan, nơi mới độ nào Thu Trang mê man vì đói khát. Phải rồi, cơn nhức đầu búa bổ, những bóng người thấp thoáng trong cơn hôn mê. Tiếng sóng rì rào. Khuôn mặt dài vênh vao của Vĩnh xém con nắng lửa của biển khơi. Hôm ấy, hôm nay. Cơn mê muội lao đao, tiếng máy lạnh chạy rì rào; thân thể nổi trôi bồng bềnh. Cái đau bắt ốc trên xương sọ. Những chiếc xe bít bùng. Đoàn người ủ rũ bước lên xe như những hồn ma bị trả về cõi âm. Những người cảnh sát võ trang. Đưa người về quê hương mà như giải giao những tên tù vượt ngục. Vĩnh đi rồi; đi thật rồi!

           Cánh cửa lại hé mở. Vị bác sĩ bước vào cùng với một người đàn bà lạ mặt. Người đàn bà ôm một khay nhỏ trên tay, có nhiều ngăn đựng những chai lọ và kim chích. Họ tiến lại cạnh giường Thu Trang.

           “Tôi lấy máu thử trước,” người đàn bà nói, và thong thả đặt cái khay bằng nhôm sáng loáng xuống cạnh giường Thu Trang. “Hơi đau một chút.”

           Thu Trang lọng cọng săn tay áo và lo lắng quay mặt vào tường. Những ngón tay ấm áp của người nữ chuyên viên phòng xét nghiệm chạm vào cánh tay cô. Lọn bông gòn mềm mại tẩm cồn mát lạnh. Mùi hăng nồng xông lên hốc mũi. Sợi dây thun buộc chặt lấy cánh tay.

           “Tay cô này đâm kim dễ ợt.”

           Thu Trang cau mày, lo lắng chờ đợi. Cô khẽ nhích người lên một chút vì cái đau ong chích trên cánh tay. Cô bậm môi, nén tiếng la thảng thốt. Tiếng chai lọ lách cách bên tai.

           “Rồi. Cô giữ miếng bông gòn này chừng mười phút.”

           Thu Trang lặng lẽ làm theo lời người y tá xét nghiệm. “Cô cầm cái keo này vào nhà vệ sinh lấy chút nước tiểu…”

           “Dạ.”

           Ông bác sĩ già đỡ Thu Trang ngồi dậy, và thong thả dìu cô ra ngoài. Hơi nóng bên ngoài ùa lên người cô hâm hấp. Nhà cửa, bàn ghế nghiêng ngả quanh cô. Vị bác sĩ và người y tá đưa cô tới tận cửa nhà vệ sinh bệnh viện. Thu Trang loay hoay làm theo lời dặn của cô chuyên viên xét nghiệm. Xong việc, cô đứng dậy nhìn mình trong gương. Khuôn mặt cô uốn éo trong tấm gương chữ nhật, trông như con bé đóng vai hề chưa quen, nên nửa cười nửa mếu.

          “Bây giờ cô về phòng nằm nghỉ.” Vị bác sĩ nghiêm khắc ra lệnh. Lúc Thu Trang dò dẫm về tới cửa phòng lạnh, má Năm đang chờ cô ở đó, nét lo lắng vương đầy trên nét mặt.

          “Mày có sao không mà xanh lè xanh léc vậy Trang? Nó có sao không bác sĩ?” Má Năm vừa nói vừa xớn xác quơ tay vào khoảng không.

          “Chúng tôi phải chờ kết quả xét nghiệm. Hiện giờ tình trạng cô ấy tạm ổn định.” Ông bác sĩ vừa trả lời vừa lắc lắc cái dây ống nghe.

          “Có phải chuyển đi Kuala Lumpur không, bác sĩ?” Má Năm hỏi tiếp. 

          “Chưa cần đâu.”

          Má Năm vồ lấy Thu Trang, ôm cứng lấy hai vai cô. Thu Trang thấy mắt người đàn bà long lanh dưới màng nước mỏng. “Có phải kiêng cử gì không, bác sĩ?” Má Năm lại hỏi, tay vẫn níu lấy vai Thu Trang.

          “Khỏi.”

          “Tui vào coi chừng nó được không, bác sĩ. Tui hổng sợ lây gì hết ráo.”

          Người bác sĩ suy nghĩ vài giây rồi gật đầu, và quay lưng bước đi với người y tá xét nghiệm.

          Má Năm dìu Thu Trang đến bên giường. “Tội nghiệp mày quá, Trang ơi. Để tao về kiếm miếng thịt heo, nấu cháo ăn cho mau lại sức.”

           “Mã Lai cạo đầu chết!” Thu Trang thì thào. Đầu óc quay cuồng mà cô vẫn nhớ điều cấm kỵ của nhà cầm quyền Hồi giáo áp đặt trên đầu người tị nạn.

           Má Năm kéo chiếc ghế lại sát bên giường Thu Trang. Ngồi thừ người ra đó, như suy nghĩ mông lung. Thu Trang nằm nghiêng, nhìn má Năm. Những sợi tóc lòa xòa trên trán người đàn bà. Những nếp nhăn ẩn hiện ở đuôi mắt. Hình ảnh má Năm nghiêng nghiêng, chao chọng. Những câu ca dao cũ kỹ bỗng đâu trở về trong trí nhớ Thu Trang. Trống treo ai dám đánh thùng…

           “Làm gì cười một mình vậy, Trang?”

           “Tại… buồn cười.”

           “Thằng bồ bị hồi hương mà tức cười sao?”

           Má Năm tròn xoe hai mắt, ngạc nhiên. Thu Trang lại cười. Má Năm này. Vậy mà tưởng má hiền lắm chứ. Thu Trang thầm nghĩ. Má Năm đang ở cái tuổi xồn xồn. Thiếu ba cái vụ đó, chắc chịu không nổi…

           “Tụi bây có hứa hẹn gì không, Trang?” Má Năm chợt hỏi.

           “Hứa gì, má?”

           “Hứa hẹn nọ kia… đó mà.”

           Hai mắt Thu Trang chớp lia lịa để bao che cho cái miệng không quen nói dối.

           “Có hứa gì đâu, má.”

           “Vậy tốt đó,” má Năm gật gù. “Tao thấy thằng Vĩnh cũng được nhưng… con gái chỉ có một thời.”

           Thu Trang nhìn những ngón tay khô héo của người đàn bà đặt chồng lên nhau một cách an phận trong lòng.

           “Cái lo trước tiên bây giờ là làm sao được đi định cư cái đã. Phải không Trang?”

           “Dạ…”

           “Tao thấy có chỗ nào được, thì cứ tiến tới. Mình cũng như người đắm tàu, gặp chỗ nào níu kéo được thì nhào dzô liền. Lên tới bờ rồi tính sau.”

          Thấy Thu Trang im lặng, má Năm đổi giọng, “Nghe tao nói không Trang? Đầu óc mày giờ này chắc đâu có ở cái trại Sung-gây Bi-si này nữa phải hôn?”

          Thu Trang nhìn chăm chăm vào những ngón tay má Năm. “Giờ này máy bay về tới Việt Nam rồi má Năm nhỉ.”

          “Ừa!” Má Năm sựng lại mất vài giây, rồi ngần ngừ, suy nghĩ. Và thở dài thườn thượt. “Chắc vậy.”

          “Có sao không má Năm?”

          “Có sao cái gì?”

          “Có bị gì không?”

          Má Năm cau mày suy nghĩ. Một lát, như mới chợt hiểu ra ý của Thu Trang, bà ngần ngừ, “Tao nghĩ chắc hổng sao đâu…”

          “Thật không, má?”

          “Sao không. Nghe nói bây giờ ở bển được tự do nhiều lắm rồi.”

          Thu Trang nhìn má Năm chăm chú.

           “Sao má biết?”

           “Nghe người ta nói.”

           “Anh Vĩnh cũng nói là Mỹ bang giao lại với Việt Nam rồi.”

           “Ừa! Mà có nhằm nhò gì tới mình đâu.”

           Hình ảnh Vĩnh quay cuồng trong đầu Thu Trang. Giờ này chắc máy bay đã đáp xuống phi trường ở Tân Sơn Nhất.

           “Kỳ cục quá!”

           “Cái gì kỳ?” Má Năm kiên nhẫn hỏi.

           “Hồi đó đánh lộn nhau chết bỏ, bây giờ lại bắt tay…”

           “Tiền bạc mà mày! Ba cái thằng nhà giàu nó muốn mua cái gì mà hổng được.” Giọng má Năm chua chát như trái cây chín ép. Có cái gì đó nhói lên trong lòng Thu Trang. Má Năm nói đúng quá chứ. Ba cái thằng nhà giàu muốn mua cái gì mà không được. Ba cái thằng nhà giàu. Như nước Mỹ, nước Canada, như Phú, như những người Việt Nam ở nước ngoài… muốn mua gì mà chả được. Còn những kẻ nghèo mạt rệp như Thu Trang, như má Năm, như Vĩnh… thì chỉ mong cho có người “mua” giá rẻ mà cũng không xong. Thu Trang lầm thầm nói một mình.

           Giờ này chắc Vĩnh đang làm tờ khai lý lịch ở phi trường. Tưởng tượng chàng ngơ ngáo bước xuống máy bay, chiếc túi vải đeo trĩu một bên vai. Gió thổi tóc chàng bay tung. Chàng đưa giấy tờ cho nhân viên. Chàng không đào đâu ra được tờ giấy mười đô Mỹ để kẹp vào giữa những giấy tờ tùy thân, theo lời khuyên của những người về thăm quê hương. Chàng bị yêu cầu đi cắt tóc cho ngắn lại. Chàng bị lục soát cùng khắp…

           Thu Trang nghe lòng rưng rưng. Cô toan nói bâng quơ một câu gì đó, để xua đuổi cái cảm xúc thất thường trong lòng, thì có người đẩy cửa bước vào. Thu Trang xoay người nhìn ra và nhận ra ông bác sĩ già người Việt. Một mảnh giấy bay phất phơ giữa những ngón tay xương xẩu của ông già.

           “Máu của cô bình thường.” Ông nói ngay khi vừa lọt qua khung cửa. “Thành phần nước tiểu cũng bình thường. Không chất đường, không chất đạm, không có chất biến dưỡng nào khác lạ, không nhiễm trùng. Có điều…” Ông hơi ngập ngừng khi đến cạnh giường Thu Trang. Ông nhìn Thu Trang chăm chú, rồi quay qua má Năm. Đôi vai ông hơi gồ lên một chút. Hai khóe miệng ông trễ xuống, như thể bị vướng víu bởi những lời không tiện nói ra.

           Thu Trang băn khoăn. Hình như má Năm cũng hồi hộp, nhấp nhổm vì chờ đợi.

           Sau cùng, ông thong thả, “Có điều phản ứng thử thai của cô dương tính.”

           “Là sao hả bác sĩ?” Má Năm buột miệng hỏi, cùng lúc với cái co thắt đường đột trong lồng ngực Thu Trang. Ông bác sĩ già quay qua nhìn má Năm, nói bằng cái giọng trầm trầm, quen thuộc:

           “Cô ấy có thai!”

           Tai Thu Trang ù đi như vừa chợt nghe một tiếng bom nổ. Hai mắt đen nhánh của cô tròn xoe, như muốn rách toạc ra ở khóe mi. Hình ảnh người bác sĩ bập bềnh trôi bên cạnh cái bóng má Năm. Hai người nói chuyện với nhau bằng những lời thảng thốt. Tiếng họ loáng thoáng lọt vào tai Thu Trang. Cô nghe được những lời dặn dò của ông bác sĩ già về cách ăn uống cho đúng, để bảo vệ bào thai. Tôi sẽ ghi tên cô ấy vào danh sách lãnh thực phẩm phụ trội. Thực phẩm phụ trội. Mỗi ngày một cái trứng gà. Cho đứa bé có đủ chất dinh dưỡng. Đứa bé nào? Vĩnh ơi. Phú ơi. Thì ra bấy lâu nay nó là nguyên nhân của những cơn nôn khan quặn thắt ruột gan. Vậy mà em cứ ngỡ mình đau bao tử.

           Người bác sĩ rời khỏi phòng. Hai mắt má Năm vẫn dán cứng lấy Thu Trang. Má Năm nhìn mắt, nhìn môi, nhìn ngực, nhìn bụng, nhìn hông Thu Trang. Đôi mắt má Năm lột trần Thu Trang như người mẹ khám xét đứa con gái đi chơi về khuya. Thu Trang nhìn má Năm bằng con mắt đờ đẫn, nhưng bình thản. Vậy đó. Tôi có thai. Có sao đâu. Hồi đó má cũng có thai vậy. Đừng la rầy một lời nào nghe má Năm. Mình cũng là đàn bà như nhau. Những người đàn bà đánh mất một nơi chốn để quay về. Những người đàn bà như mình chả còn gì để mất. Phải không má Năm?

          Thu Trang chuẩn bị những câu ngang ngạnh để sẵn sàng đối phó với má Năm. Những câu nói nôn nóng trên đầu lưỡi cô tê cứng. Cô chờ. Kiên nhẫn chờ, với hai con mắt rực lửa mặt trời mùa hạ.

          Nhưng má Năm chỉ rưng rưng cầm lấy tay Thu Trang, bóp nhẹ trong lòng bàn tay mình, thì thào, “Mày ngu quá Trang ơi. Có thai trước khi nó bị trả về Việt Nam, thì mới mong cứu được nó. Bây giờ nó về Việt Nam đi kinh-tế mới, còn có thai làm chi nữa vậy nè!”


CHƯƠNG 27

Buổi sáng. Lúc nỗi xôn xao của cả phòng khi nghe danh sách mới của những người bị trả về Việt Nam chưa kịp lắng xuống, thì mọi người lại run rẩy lắng nghe một danh sách khác của những người phải lên phòng y tế thử đàm.

          Thu Trang bồi hồi nghe ngóng. Tiếng ồn ào chung quanh bàn cờ tướng của những người đàn ông khu D26, phòng 2 cũng lắng xuống. Không gian cô lại như chất thuốc bắc sắc quá lửa. Những cái tên xa lạ được đọc lên vang vang, rành rọt. Những họ Nguyễn, họ Trần, họ Lê, họ Phạm… khốn khó. Thu Trang đang hồi hộp nén tiếng thở để nghe, thì bắt gặp tên của má Năm. Lê thị Năm. Cái tên giản dị của người con thứ năm trong gia đình. Những người có tên trong danh sách vừa kể phải lên trình diện ban y tế ngay; nhớ mang theo thẻ tị nạn và thẻ khám bệnh.

           Thu Trang nhìn má Năm ngơ ngác. Người đàn bà đang nằm chèo queo trên giường, nhổm ngay dậy, thọc vội hai chân vào đôi dép cũ. Hai mắt trợn trừng như muốn xuyên thủng khoảng không gian cô đặc phía trước. Cặp chân quơ quào trên sàn nhà tìm dép. Cặp ống quần rộng thùng thình vướng lại trên giường, để hở ra hai bắp chân trắng bệch.

           “Đi với tao không Trang?” Má Năm rủ.

           “Đi.”

           Thu Trang đứng ngay dậy, bước về phía người đàn bà.

           “Tới số tao rồi, Trang ơi!” Má Năm vừa lục giỏ tìm giấy tờ, vừa lẩm bẩm.

           “Chắc không sao đâu…”

           Thu Trang cố trấn an má Năm, nhưng sao cô thấy mình gượng gạo, yếu ớt và có phần giả dối.

           “Dễ dầu gì. Bị gọi lên thử đàm là kể như tới số.” Má Năm rên rỉ.

           Đám người bu quanh bàn cờ tướng ngước lên nhìn Thu Trang và má Năm. Thu Trang thoáng thấy nét ái ngại trong mắt dượng Ba. Ở vài đôi mắt khác, cô thấy ánh lên cái gì đó như niềm vui; niềm vui nhỏ nhen của kẻ thoát nạn, nhìn kẻ khác chết thay cho mình. Từ nay, chắc chẳng còn ai dám làm thân với má Năm nữa. Họ sợ lây. Bất giác, Thu Trang đi sát vào má Năm. Tôi không sợ lây đâu. Mấy người đừng tưởng. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ rời trại trước mấy người. Tôi sẽ tới Canada. Bây giờ ở Canada là mùa gì nhỉ? Có nóng bức như ở Mã Lai này không?

           Thu Trang đứng chờ má Năm xếp hàng bên hiên dãy nhà dùng làm phòng y tế. Những vách nhà bằng thiếc còn lạnh hơi sương của buổi sớm mai. Thu Trang nhìn lướt dãy người, tìm một gương mặt quen. Không có ai. Cô tò mò nhìn nhân viên y tế người Mã Lai làm phận sự. Đó là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi. Anh ta khoác chiếc áo choàng trắng, bên ngoài cái sơ mi dài tay. Dấu hiệu trăng lưỡi liềm màu đỏ vắt ngang miệng túi áo. Nhân viên y tế thiện nguyện Việt Nam gọi tên người bệnh, nhận diện người được gọi tên, so sánh với hình trên thẻ tị  nạn và chuyển người bệnh qua phía nhân viên y tế Mã Lai. Nhân viên này, nhiều khi đòi coi lại hình người bệnh trước khi làm việc. Anh ta có vẻ không hoàn toàn tin tưởng nhân viên thiện nguyện người Việt.

           Tới phiên má Năm, Thu Trang hồi hộp theo dõi. Nhân viên Mã Lai đưa cho má một cái ống thủy tinh nhỏ, rồi đứng lánh qua một bên. Tay anh ta cầm chiếc ống cao su dài như cái vòi voi nối với một cái máy đang chạy xình xịch. Đầu ống cao su phun ra luồng khói trắng đục như khói thuốc. Cái vòi ấy thổi khói vào mặt người đàn bà. Má Năm hít vào theo lệnh và bật ho sặc sụa. Cơn ho làm thân thể người đàn bà gẫy gập lại như bị đòn tra. Thu Trang nghe ngực mình thắt lại vì xót xa. Ho đã đời, má Năm khạc đàm, nhổ vào chiếc ống đựng đồ xét nghiệm và lúng túng đậy nắp lại, đưa cho người nhân viên Mã Lai. Thu Trang thấy rõ những ngón tay của má Năm run rẩy như thể bị bỏ đói lâu ngày. Lúc má Năm quay ra, Thu Trang bắt gặp những giọt nước lấp lánh hai viền mi, trên một khuôn mặt đỏ nhừ sau cơn ho rũ rượi.

           “Đi về Trang ơi.” Giọng má khàn đục.

           Thu Trang im lặng đi bên cạnh người đàn bà. Đầu óc cô vướng bận với thái độ dửng dưng của dượng Ba. Lẽ ra dượng Ba phải làm sao coi cho được chứ. Ai lại ngồi đánh cờ tướng tỉnh bơ, trong khi người đàn bà đã từng chia sẻ với mình những giây phút mặn nồng, gặp nạn như thế. Hay là người ta muốn giữ bí mật?

           “Đời tao tàn rồi Trang ơi!” Má Năm rầu rĩ.

           “Chắc không sao đâu má…”

           “Không sao cái nỗi gì. Hồi đó tới giờ, có người nào thử đàm mà không bị uống thuốc đâu.”

           Thu Trang cứng họng. Má Năm nói đúng. Từ đó đến giờ, cô chưa thấy ai bị thử đàm mà khỏi uống thuốc phổi.

           “Thấy con nhỏ phòng kế bên uống thuốc phổi, tao muốn đổ mồ hôi hột…”

           Thu Trang lặng thinh nghe má Năm than thở. Cô lơ đãng nhìn hai cái bóng nghiêng ngả dưới lối đi lam nham đá vụn. Một con bướm màu đen có đôi cánh lốm đốm vàng bay chập chờn phía trước hai người đàn bà. Vài thoáng gió nhẹ phất phơ trong không gian khô khốc. Con bướm chập chờn như đùa giỡn.

           “Mỗi ngày nó phải lên phòng y tế, mang theo một cái ly uống nước, rồi lãnh mấy chục viên thuốc, uống ngay trước mặt tụi cao ủy y tế. Uống xong là no tới cổ, còn ăn uống gì được nữa.”

Những lời nói của má Năm loáng thoáng bên tai Thu Trang. Đầu óc cô đang tham dự cuộc chơi đuổi bắt với con bướm đen đốm vàng phía trước. Bỗng dưng, hai chân cô tuông chạy, hấp tấp đuổi theo cánh bướm mong manh.

           “Làm gì vậy Trang?”

           “Con bướm đẹp quá, má.”

           “Kệ nó đi mà. Rầu muốn chết còn ong với bướm gì không biết!” Má Năm thở ra một hơi, dài thườn thượt. “Đúng là con nít con nôi…”

           Con bướm bay cao lên khỏi tầm tay Thu Trang, chập chờn trong nắng. Lúc Thu Trang ngừng đuổi, nó lại đảo thấp xuống, bay vờn phía trước.

           Những con đường thời thơ dại trải ra trong trí tưởng Thu Trang. Cánh chuồn chuồn óng ánh trong nắng. Lũ bướm muôn màu sắc chập chờn bên những cánh hoa ngát hương. Đôi cánh bướm ép bên những cánh hoa, học đòi theo các nữ sinh lớp lớn, trong cuốn Lưu bút ngày xanh thời vừa lên trung học.

          “Con bướm này kỳ quá, má Năm.”

          “Kỳ cục cái gì?” Má Năm nói như muốn nổi quạu.

          “Giống y chang con bướm trong cuốn truyện gì đó… Má nhớ không?” Thu Trang bước chậm lại, phía sau cánh bướm chập chờn. Cô cố moi óc, nhớ lại những tình tiết của một câu truyện, trong một cuốn sách cô đã tình cờ mua được, trên một một quầy sách dấm dúi ở vỉa hè Sài Gòn dạo trước. Cô rì rầm, kể lể. “Người vợ sắp chết, nhập vào con bướm, báo cho chồng tránh được tai nạn trên xe lửa…”

          “Ừa, rồi sao?”

          “Nãy giờ con bướm cứ bay trước mặt mình hoài, má thấy không?”

          “Thì sao?” Giọng má Năm đầy nỗi chán chường.

          “Có khi nào…” Giọng Thu Trang run run. “Có khi nào Vĩnh…” Cô không dám nói ra hết cái ý tưởng độc địa đang ám ảnh tâm trí mình. Không! Những chuyến bay từ Kuala Lumpur về Sài Gòn là của các hãng hàng không quốc-tế. Kỹ-thuật của họ cao, chuyên viên của họ có khả năng. Việc gì phải lo lắng vẩn vơ?

          “Nói tầm bậy đi Trang. Trù ẻo con người ta…” Má Năm gắt khẽ.

          “Thật đấy. Sao con thấy kỳ kỳ…” Thu Trang băn khoăn.

          “Kỳ gì đâu mà kỳ. Con bướm nó giỡn với mày đó. Tại nó chỉ có một mình. Nếu có hai con thì dễ dầu gì.”

          Thu Trang cố tin những lời giải thích của má Năm. Có lẽ vậy. Nếu bây giờ có thêm một con bướm khác ở đây, cánh bướm đốm vàng này chắc sẽ bỏ Thu Trang ngay.

          Sau cùng, lúc hai người rẽ qua khúc quanh, đi về phía nhà thờ Công giáo, con bướm đổi hướng, luồn ra khỏi những lớp hàng rào kẽm gai dày đặc, bay về phía sườn đồi cỏ hoang xanh ngắt.

           Hai người đàn bà thơ thẩn ngồi xuống bậc thềm xi măng ngôi nhà nguyện nhỏ bé. Cái bóng cây thánh giá đổ dài trên nền đất khô. Những tiếng động xáo xác vọng về từ phía văn phòng trại. Đám người biệt xứ xớn xác đi, về; trong khoảng vuông của hàng rào trại tÿ nạn. Những thân xác gầy gò, khoác trên mình những mảnh vải muôn màu, muôn kiểu dạo lướt qua phía trước mặt hai người. Những khuôn mặt vêu vao, đói khát. Những chân cẳng ống tre còi cọt, khẳng khiu của bầy con nít chạy giỡn lăng xăng.

           “Bữa trước mày kiếm người chụp hình làm chi vậy, Trang?”

           Câu hỏi bất ngờ của má Năm làm Thu Trang điếng người. Cô ngẩn người ra một lúc, rồi mới ngập ngừng lấp liếm. “Có gì đâu. Chụp hình kỷ niệm vậy mà.”

           “Hình kỷ niệm, mắc mớ gì mày giấu kỹ vậy?”

           “Có giấu gì đâu?”

           “Chuyện gì mày cũng kể cho tao nghe, mà cái vụ chụp hình thì ém nhẹm.”

           Thu Trang hồi hộp, cố lựa câu trả lời cho hợp tình, hợp lý.

           “Đâu có, má.”

           “Vậy sao không dám cho tao coi hình?”

           Thu Trang nhớ lại bữa hôm đi theo dượng Ba để chụp hình. Cô nhớ luôn cả cái bực bội của người đàn ông, lúc tìm chỗ thuận tiện để chụp hình; những cái nhìn trổ gai, đâm thấu thịt da khi dượng Ba quay lại để chụp, và bắt gặp Thu Trang không một manh vải trên thân thể. Cô lo lắng, không biết người đàn ông ấy có kể lại cho má Năm nghe không. Cô thầm hy vọng là không, bởi vì cô chả bao giờ bắt gặp hai người nói chuyện gì với nhau, ngoài những câu chào hỏi bâng quơ. Hơn nữa, dượng Ba đã hứa với Thu Trang rồi. Nếu có nhiều lần dượng Ba dở mùng chun vô với má Năm, thì họ cũng đâu có nhiều thì giờ để nói chuyện dài dòng, nhất là trong đêm khuya thanh vắng, khi mọi người đều phải giữ yên lặng theo lệnh của giám thị trại.

           “Tại phải gửi đi liền.” Thu Trang trả lời một cách yếu ớt.

           “Gởi đi đâu?”

           “Việt Nam.”

           “Thiệt hôn?”

           “Thật mà.”

           “Vậy mà cũng giấu…”

           “Tại lu bu quá… nên quên.”

           Thu Trang đưa tay rẽ mái tóc vừa mới xõa xuống trán qua một bên. Mái tóc này, lâu quá không cắt, không uốn. Vóc dáng này lâu nay không còn tâm trí đâu mà chăm sóc, hẳn đã như bụi hoa dại, trổ ra những gai góc dị hợm.

           “Trang à?” Má Năm chợt nói.

           “Dạ…”

Thu Trang cảm được cái nặng nề của ý tưởng, đeo dính trên câu hỏi nhập đề của người đàn bà. Lại sắp sửa những câu hỏi gai góc nữa đây. Những người đàn bà không sao tránh khỏi cái tật tò mò, nhiều chuyện. Mình cũng là đàn bà, Thu Trang thầm nghĩ, nhưng mình có tò mò, thắc mắc chuyện người khác như vậy đâu. Chính mắt mình thấy dượng Ba dở mùng chun vô giường má Năm, mà mình có bao giờ tò mò hỏi bà ấy câu nào đâu.

          Má Năm tằng hắng, ngưng vài giây, rồi chậm rãi, “Phải thằng Vĩnh không, Trang?”

          Thu Trang ngơ ngác, xoay qua nhìn người đàn bà.

          “Anh Vĩnh sao, hở má?”

          “Phải cái đó là… của nó hôn?”

          Thu Trang lờ mờ hiểu ngụ ý má Năm trong câu hỏi úp mở. Nhưng cô không muốn trả lời ngay. Cô lừng khừng:

          “Cái đó là cái gì?”

          “Đứa nhỏ trong bụng mày đó…” Cặp môi người đàn bà trễ xuống sau câu nói. Hai mắt nhướng lên, trông đợi một câu trả lời gẫy gọn.

          “À…”

Thu Trang nhìn thẳng phía trước mặt. Nơi có văn phòng trại; nơi có những ban ngành của trại tị nạn; nơi có những phái đoàn ngoại quốc đến làm việc; nơi Vĩnh đứng sừng sững trong đoàn biểu tình chống cưỡng bức hồi hương độ nào.

           “Phải hôn?” Má Năm nôn nóng. Thu Trang biết rõ người đàn bà đang nóng ruột chờ câu trả lời. Cứ nghe cái giọng nói có những âm cuối cắt xén gẫy gọn; giọng nói không kéo dài cái đuôi nhừa nhựa ở cuối câu như mọi khi, là biết má Năm đang háo hức chờ một câu trả lời rõ rệt; như người mẹ muốn biết đứa con gái đêm hôm trước ở đâu, với ai, mà không ngủ ở nhà như mọi khi.

           “Vậy chứ má nghĩ của ai?” Thu Trang thong thả nói. Dám tưởng của dượng Ba lắm à! Cô thầm nghĩ. Bà này coi bộ cũng ghen ngầm lắm đây.

           “Ai mà biết.” Má Năm hờ hững trả lời. “Phải nó hôn?”

           Thu Trang lặng lẽ gật đầu.

           “Tao biết lắm mà.” Giọng má Năm chì chiết. “Vậy mà bữa mày đi Ku-la Lâm-bua, tao tưởng mày phá thai rồi chớ.”

           Chỉ có má mới đi Kuala Lumpur phá thai, chứ con của má ngon lành; đâu có cần đi phá thai như vậy. Thu Trang hí hửng thầm nghĩ.

           Rồi cô khẽ trả lời, “Đâu có!”

           “Rồi giờ mày tính sao?”

           “Sao là sao?” Thu Trang bắt đầu cảm thấy khó chịu.

           “Cái thai này nè…”

           Má Năm vừa nói vừa đưa ngón tay trỏ chỉ vào bụng Thu Trang.

           “Thì sao?” Thu Trang lắp lửng.

           “Để hay phá?”

           “Để chứ. Để kỷ niệm…”

           “Ngon dữ ha!” Giọng nói người đàn bà vừa ngạc nhiên và chua chát. “Rồi làm sao mày đi định cư?”

           Má Năm này thật nhiều chuyện. Bà đâu biết là ba thằng nhỏ (thằng nhỏ hay con nhỏ nhỉ, cầu trời cho nó là con trai. Con trai ít khổ hơn con gái) đang lo thủ tục bảo lãnh tôi qua Canada. Ba nó trẻ trung, đẹp trai, chững chạc, và phong độ như một ông hoàng. Dù tôi chưa thương anh ấy chút nào…

           “Hả Trang? Mày liều mạng quá…”

           “Có sao đâu má.”

           “Khi không đeo thêm đứa nhỏ trên lưng, mai mốt lỡ gặp thằng nào trong trại có danh sách định cư, làm sao nó dám ghép hộ với mày nữa.”

           Thu Trang mỉm cười, cao ngạo.

           “Khi thương thật tình, người ta sẵn lòng bảo lãnh cả hai mẹ con chứ má tưởng…”

           “Mày tin mấy thằng đờn ông hả?”

           “Tin chứ.”

           Thu Trang nghĩ đến Vĩnh, đến Phú. Những người đàn ông. Tin chứ. Sao không? Những người đàn ông đem lại niềm vui, nỗi buồn, niềm hy vọng, nỗi thất vọng; những người đàn ông đem lại thương, yêu, ghét, hận… Những người đàn ông đem lại cho mình cái thiên chức làm mẹ. Phải không nào?

           “Lãng mạn cho lắm nghe con!”

           Má Năm ngao ngán lắc đầu. Má đánh mất niềm tin rồi. Vậy mà má còn dính líu với cái ông dượng Ba ấy làm gì. Mấy người thương nhau mà mấy người không dám đón nhận kết quả của tình yêu. Con của tôi ấy à. Nó sẽ hiền lành, chân thật như Vĩnh, sẽ bặt thiệp, sang quý như Phú; sẽ sâu sắc thâm trầm như Vĩnh; sẽ nhiều may mắn và đầy thành công như Phú… Nó là kết quả của sự kết hợp thần thánh giữa tâm hồn mẹ nó và tâm hồn người đàn ông đã cứu mẹ nó khỏi bỏ xác ngoài biển khơi; Và nó cũng là kết quả của sự kết hợp tuyệt vời giữa thân xác mẹ nó và thân xác người đàn ông đã cứu mẹ nó khỏi chết mòn chết mỏi ở trại tị nạn; khỏi bị cưỡng bách trở về mảnh đất mà mẹ nó đã khước từ. Lãng mạn lắm chứ nhỉ. Thu Trang mỉm cười, ngạo mạn.

           Bỗng dưng, cô thấy lòng nhẹ tênh, như vừa mới trút xong một gánh nặng è đầu è cổ. Vậy là êm xuôi. Mình đang mang đứa con của cả hai người đàn ông. Hai người đàn ông rộng lượng nhất thế gian. Vậy mà bấy lâu nay chẳng nghĩ ra. Cứ áy náy, buồn khổ một mình. Thằng nhỏ sẽ giống cả hai người. Như vậy mới công bằng. Phải không, Vĩnh? Phải không, Phú?

          “Lâu nay cái thai còn hành không Trang?” Má Năm đổi đề tài.

          “Bớt ói rồi má.”

          “Có nghe nó đạp hôn?”

          “Chưa thấy gì hết, má. Có sao không?”

          “Chắc hỏng sao đâu. Ráng bồi dưỡng…”

          “Dạ.”

          (Còn tiếp)

          Bạn có thể nghe tác giả đọc phân đoạn này trên YouTube

bài đã đăng của Hoàng Chính