CHƯƠNG 21
“Kìa, làm gì ở đây vậy?”
Thu Trang vừa ngạc nhiên vừa hốt hoảng khi thấy Vĩnh. Câu hỏi bật ra từ miệng cô, không kìm lại được.
“Coi… thiên hạ lãnh thư,” Vĩnh vừa trả lời vừa cười. Vẫn cái nụ cười héo hắt ấy. “Trang có thư à?”
“Không biết nữa,” Thu Trang bối rối. “Cứ đứng đợi thử xem; biết đâu…”
“Ừ. Bây giờ gần hai tháng mới phát thư một lần, thành ra…” Vĩnh bỏ lửng câu nói, nhìn theo hai cô gái vừa lấn vào đám đông trước văn phòng đặc trách thư tín TMS.
Thu Trang nhìn theo hướng nhìn của Vĩnh, thắc mắc, “Ai vậy?”
“Đâu biết!”
“Không biết mà…” Thu Trang nhìn xoắn vào mắt Vĩnh, móc ngoéo. “Nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta…”
Vĩnh xoay hẳn người lại, nhìn vào mắt người tình.
“What?”
“Nói tiếng Anh dở ẹc!” Cô lên giọng trêu chọc.
“What?”
“Đàn ông con trai gì mà…” Thu Trang trề môi như đứa bé chê một món đồ chơi không vừa ý.
“Thông báo Task Force…” Vĩnh ghé sát mắt Thu Trang, thì thào. “Có người ghen bóng ghen gió.”
“Ai thèm ghen!”
“Không ghen sao thắc mắc?”
“Thắc mắc hồi nào đâu?”
“Mới đó xong, just two minutes ago.”
“Nói tiếng Anh dở ẹc!”
Vĩnh đứng sát vào người Thu Trang.
“Nếu bây giờ cho phép nhận một lá thư thôi, Trang thích nhận thư của ai?”
Câu hỏi bất ngờ của Vĩnh làm khó Thu Trang. Vĩnh đâu biết cả tháng trời nay, Thu Trang mỏi mòn chờ một tờ thư có con dấu Canada đóng ngoài phong bì. Vĩnh lại đổi qua giọng khôi hài, “Hở, cô Trang. Sao cô không trả lời Cao ủy?”
“Ai mà biết!”
“Cứ thành thật khai báo.”
“Còn anh thì sao? Biết đâu lại chẳng chờ thư cô nào ở Mỹ.”
“Dễ dầu gì.”
“Biết đâu đấy.”
Tiếng gọi tên rè rè vọng ra từ chiếc loa cũ. Cả hai cùng yên lặng, lắng nghe. Ban thư tín đọc năm tên một lượt rồi ngưng để giải quyết cho xong mới gọi năm tên kế tiếp. Vì vậy Vĩnh và Thu Trang có khoảng thời gian trống ở giữa để nói chuyện. Không nói ra nhưng cả hai cùng cảm được sự nóng lòng sốt ruột của người tình. Vĩnh hẳn nghĩ là Thu Trang chờ thư mẹ từ Việt Nam, vì cái nhìn của chàng cởi mở, dễ dãi và không một chút ngờ vực. Thu Trang đoán Vĩnh chờ một điều gì đó mới lạ. Vĩnh còn thân nhân ở Việt Nam, nhưng chẳng bao giờ chàng nhận được thư từ gì từ quê nhà. Thu Trang biết nhà Vĩnh nghèo nên cô chẳng bao giờ thắc mắc. Nhưng Vĩnh có mặt ở đây lúc này, làm Thu Trang lo lắng. Cô không muốn Vĩnh thấy lá thư có con dấu bưu điện Canada. Trước sau gì rồi Vĩnh cũng biết, nhưng lúc nào khác thì tốt hơn. Bây giờ, Vĩnh biết được thì dễ gì chàng chịu để cho Thu Trang làm đơn, hoặc nhờ hội đoàn nào đó bảo lãnh cho chàng nữa. Tốt nhất, Vĩnh chẳng nên biết làm gì.
“Mỏi chân quá.” Thu Trang than và đưa tay quạt gió.
Vĩnh chỉ về phía bậc thềm văn phòng trại, ân cần, “Lại đó ngồi Trang à!”
Trang à, Trang ơi. Vĩnh này thật tình! Cứ mỗi lần nghe Vĩnh gọi mình như vậy, lòng Thu Trang lại nao nao, khốn khó.
Hai người bước về phía bậc thềm có giải nắng vắt ngang.
“Chỗ đó nắng thấy mồ!”
“Nắng chút xíu cho hồng đôi má.” Vĩnh trấn an.
“Khéo nịnh! Đã đen thui như Mã Lai rồi còn hồng gì nữa…” Thu Trang trề môi, chế nhạo.
“Thật đấy!”
Vừa ngồi xuống bậc thềm xi măng, Vĩnh chợt hớn hở. “Bữa trước nghe thiên hạ đồn tức cười quá!”
“Đồn gì?” Thu Trang ngơ ngác.
“Mấy bà ở khu Canada đồn là Thu Trang sắp qua Canada lấy chồng…”
“…”
“Anh nghe, buồn cười quá.”
“…”
“Mấy người đó ở trại lâu quá, đâm ra mắc những bệnh tưởng tượng…”
“…”
Thu Trang chết điếng, tưởng như có ai buộc cô vào tảng đá ngàn cân, thả xuống đáy biển. Nước cuốn lồng lộng hai bên tai điếc ù. Không khí không còn để thở. Lồng ngực bị nén chặt vì sức ép. Ai đâu đồn đãi chi cái tin ác đức.
“Mà Trang biết anh chọc quê lại mấy bà đó cách nào không?”
“Cách nào?” Thu Trang thều thào hỏi.
“Anh bảo mấy bà mơ tưởng quá nên mắc bệnh tưởng tượng…”
Một bóng mây vắt ngang mặt trời, thả xuống khoảng bóng râm dịu dàng. Thu Trang liếc nhìn Vĩnh. Nét hí hửng còn mãi trên mắt, trên miệng chàng. Cái vô tư của chàng làm Thu Trang khốn khó, như kẻ sát nhân áy náy nhìn nạn nhân của mình cười nói huyên thuyên, không một chút nghi ngờ thần chết.
“Anh chọc mấy bà ấy là tại không có bồ, thành ra mơ mộng Canada xứ lạnh tình nồng.”
Thu Trang dùng ngón tay trỏ vẽ vu vơ xuống cát. Những nét ngoằn ngoèo, dọc ngang vô nghĩa. Những nét ngổn ngang như tâm tư cô trong giờ luận tội của người tình.
“Mấy bà ấy nói hoài, cuối cùng anh phải bảo nếu như có cô nào chịu bảo lãnh tôi qua Canada làm chồng, tôi cũng chịu ngay lập tức. Vậy họ mới chịu thôi… Thật là nhiều chuyện.” Vĩnh quay qua Thu Trang, “Trang làm gì giống người ta vẽ bùa thế?”
Thu Trang ngưng những ngón tay vẽ vu vơ lại. Những vòng tròn méo mó, những hình vuông gẫy khúc, những vết cắt không ngọt, những mũi dao xớn xác…
“Tâm lý học bảo rằng những nét vẽ biểu hiện tâm lý của con người.” Vĩnh gợi chuyện bằng giọng khôi hài.
Một nỗi lo âu khác xâm chiếm trái tim Thu Trang. Chàng có biết những dấu vết trên cát này có ý nghĩa gì không nhỉ. Cô cười, gượng gạo, “Dị đoan!”
“Thật chứ. Cá tính biểu lộ ra chữ viết.”
“Bói toán vớ vẩn.”
“Thật. Tâm lý học đàng hoàng.”
Vĩnh thao thao nói về những lý thuyết tâm lý học chàng đã có dịp đọc qua thời còn đi học. Thu Trang nghe mà lòng xốn xang. Vĩnh kỳ quá. Vĩnh chẳng rành tâm lý học chút nào. Lẽ ra Vĩnh phải lánh đi nơi khác để Thu Trang yên tâm chờ một lá thư đến từ xứ lạ. Vĩnh không thấy được nét lo âu, băn khoăn trên mặt Thu Trang sao. Chàng say nói hết lý thuyết này qua lý thuyết khác. Chàng chỉ ngưng lúc ban thư tín đọc danh sách người nhận thư, và lại tiếp tục nói lúc ngưng tiếng loa. Chàng đọc cho Thu Trang nghe những cái tên tiếng Anh tiếng Pháp lạ hoắc. Toàn những lý thuyết xa vời, vô nghĩa.
Rồi chàng ngưng nói, nhìn vu vơ những đám mây rám nắng trên nền trời xanh ngắt. Nắng này giống nắng Sài Gòn ghê đi! Thu Trang nghe tiếng chàng thì thào. Nắng Sài Gòn. Ừ nắng Sài Gòn với nắng Kuala Lumpur thì có khác gì nhau. Sài Gòn có những quán ăn dọc theo những phố đông người. Hình ảnh những keo chanh muối, những hũ me dầm, những bọc xí muội chợt hiện ra đặm nét trong đầu Thu Trang. Nước miếng cô ứa ra đầy miệng. Thu Trang nuốt vội cái thèm thuồng không mạch lạc ấy xuống. Khi không lại thèm chết mê chết mệt mấy miếng me dầm chua ngặt chua nghèo ấy! Lòng Thu Trang rối ren, mắt Thu Trang cay xé nắng vàng. Bây giờ mà có một hũ me dầm… Bây giờ mà có thư của thân nhân… Lạy Trời đừng cho có thư. Có thư lúc này, lỡ mà Vĩnh biết được thì biết nói làm sao cho chàng không khổ. Tờ thư; ừ tờ thư. Chờ đã từ lâu lắm rồi; từ cái hôm đi Kuala Lumpur làm giấy tờ đến giờ. Biết người ta còn nhớ đến Thu Trang không. Biết người ta có bảo lãnh Thu Trang như đã nồng nàn hứa hẹn? Mặt Thu Trang bừng nóng. Cô không nhớ rõ là Phú đã hứa hẹn gì với cô về vụ bảo lãnh. Dường như Phú luôn tìm cách lảng tránh vấn đề bảo lãnh. Ngay đến việc chụp một vài bức hình ở trong văn phòng chính phủ Mã Lai lúc hai người ký giấy hôn thú, Phú cũng lờ đi. Trời ơi! Phú là loại người nào vậy nè? Lấy được Thu Trang rồi, Phú có còn muốn bảo lãnh Thu Trang nữa hay không? Đàn ông; Trời ơi là đàn ông!
Mặt Thu Trang bừng bừng bốc lửa. Cô thèm được nghe ban thư tín gọi tên mình. Ít ra là một tờ thư từ Canada, để cô an lòng.
“Trang làm gì mà tay run như lên cơn sốt vậy?”
Vĩnh chợt hỏi. Thu Trang lặng lẽ gật đầu. Cô không dám nhìn vào cái mặt ngơ ngác của người con trai. Nếu như Phú bỏ em, em còn xứng đáng với anh nữa không hở Vĩnh? Cô ngước nhìn Vĩnh bằng cái nhìn tê tái; câu hỏi thầm mang mang trong trí. Tiếng loa phát thanh vang động những tạp âm của người bị nghẹt mũi. Những cái tên được đọc lên một cách trang trọng. Những khuôn mặt hí hửng của đám trẻ con được quà. “Phạm Thu Trang, D26, phòng 2.” Tiếng loa rè nhưng Thu Trang nghe rất rõ tên mình. Cô há hốc mồm nhìn Vĩnh.
Chàng cũng hốt hoảng thấy rõ, “Phải Trang không?”
Vĩnh đỡ tay cho cô lạng choạng đứng dậy. Nắng loá trước mặt. Nắng nóng ran hai má. Máu chạy ào ào trong cơ thể. Kiến bò rần rật trên cánh tay, trên hai chân lỏng le ở đầu gối.
“Trang có mang thẻ tị nạn không?” Vĩnh ân cần hỏi.
Cô lặng lẽ gật đầu. Cô lủi vào đám đông. Vĩnh đứng lại ở phía sau, lầm lũi, ngập ngừng như đứa trẻ đi lạc. Thu Trang chen tới sát cánh cửa văn phòng trại. Cô chìa tấm thẻ tị nạn, như lá bùa hộ mạng, ra phía trước. “Làm ơn cho tôi đi qua; làm ơn…” Những lời cầu xin, van vỉ dán trên môi. Thư của mẹ hay thư của ai? Vĩnh ơi. Làm ơn đừng hỏi thư ai, nghe Vĩnh. Em biết từ lâu là anh không tò mò như những người khác. Cứ vậy đi nghe Vĩnh! Làm ơn đừng hỏi, nghe Vĩnh! Chừng qua tới Canada rồi, em sẽ tìm cách bảo lãnh anh ngay.
Cô luồn tấm thẻ qua khung cửa sổ vuông vức. Những nhân viên ban thư tín Mã Lai cùng với vài người thông dịch ở bên trong. Hai ba chồng thư buộc bằng dây thun nằm trên mặt bàn. Đám nhân viên loay hoay ghi sổ sách, duới những con mắt giám sát nhiều tròng trắng của đám nhân viên người Mã.
Những bao thư có gạch viền chung quanh gợi lên trong lòng Thu Trang một nỗi thèm muốn rộn ràng, khó tả.
“Ký tên vào đây!”
Cô nhân viên thư tín chìa cuốn sổ qua khe cửa sổ cho Thu Trang ký. Bàn tay run run vẽ lên cái chữ ký ngoằn ngoèo giun sán. Những ngón tay run bắn lên khi đón lấy tờ thư, có con tem vẽ hình một người đàn bà tây phương và chữ Canada đỏ thẫm. Lòng Thu Trang nhói lên như bị kim chích. Không phải thư Việt Nam rồi! Không phải thư mẹ; không phải…
Cô liếc vội dòng chữ ngoài bao thư. Cô thấy tên cô và tên một người đàn ông. Hai cái tên không bỏ dấu, và viết đảo lộn họ tên. Nhưng cô nhận ra ngay. Cái tên quen; cái tên đã để lại vết cắt trong cô; một vết thương không bao giờ lành.
Thu Trang gấp cái thư làm đôi và vùi với mảnh thẻ tị nạn vào sâu trong túi áo. Nắng tóe lửa trên mắt cô. Nắng lao xao trên mặt đất khô, lởm chởm sỏi đá. Lồng ngực cô rạn nứt vì những nhịp tim bạo động. Nếp áo cô muốn rách bung vì những cảm xúc bị nén, dồn xuống dưới làn da.
Vĩnh chờ cô ở bên ngoài vòng người nôn nóng. Hai mắt dớn dác nhìn đôi bàn tay cô trơ trọi. Nụ cười hỏi han, méo mó trên môi, “Thư mẹ phải không?”
Thu Trang rầu rĩ lắc đầu.
“Chắc ai trùng tên?” Vĩnh ngơ ngác một cách đáng ngờ, nhưng Thu trang gật đầu vội vã. Vĩnh chắp hai tay ra sau lưng, nhịp nhịp hai chân, “Tại tên Trang đẹp thành ra có nhiều người thích.”
Bàn tay Thu Trang mân mê mép túi áo bà ba, ngập ngừng. “Thôi về.”
“Sao vậy?” Vĩnh ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn vào mắt Thu Trang. “Không chờ thư nữa sao?”
“Chắc không có đâu!” Thu Trang trả lời với một cái thở dài thườn thượt.
Vĩnh săn đón, “Thì đứng đây chơi…”
“Thôi. Nhức đầu…”
“Trang nhức đầu à? Cần Aspirin không, Vĩnh kiếm cho…”
“Khỏi. Không sao đâu…”
Thu Trang dợm bước đi. Vĩnh vội vã bước theo người tình. Cô đứng sựng lại, “Vĩnh không chờ thư sao?”
“Thư ở đâu mà chờ?” Vĩnh cười nửa miệng.
“Thôi về nghỉ đi.”
Vĩnh ngập ngừng một chút, rồi gật đầu.
“Ừ. Mai gặp nghe.”
“Ừ, mai.”
Thu Trang vừa quay mặt bước đi, đã lại nghe Vĩnh gọi. Cô đứng sựng lại. Chàng ân cần nhắc nhở, “Nếu cần Aspirin, nhớ nói cho anh biết.”
“Nhớ.”
Cô thất thểu bước về phía khu Canada như một oan hồn vất vưởng. Cô biết, Vĩnh còn đứng nhìn theo cô một đỗi, rồi mới lặng lẽ biến đi như chiếc bóng gầy gò, ốm yếu. Lúc đi khuất sau khúc quanh, Thu Trang quay lại nhìn. Không còn thấy Vĩnh, cô bước rảo về phía nhà vệ sinh phụ nữ. Bây giờ, chỉ còn nhà vệ sinh là chốn yên ổn nhất, để Thu Trang có thể tự do mà xúc động.
CHƯƠNG 22
Những giọt mồ hôi tuôn chảy xuống má. Mùi hôi bốc lên nhức mũi, làm Thu Trang muốn xây xẩm mặt mày. Nhưng cô gắng gượng đọc cho hết lá thư gửi từ cái xứ sở ngập tuyết trắng của mơ ước. Lá thư ngắn ngủn và kỳ quặc. Thu Trang đọc đi đọc lại hoài. Vợ yêu quý của anh. Mồ hôi chảy xuống sống lưng Thu Trang nhơm nhớp. Mái nhà tôn hâm hấp. Hơi nóng trùm kín lấy cô như lúc ngồi trùm mền trên nồi nước xông nóng rách da thịt. Cảm giác lạ lẫm bò loanh quanh trên thịt da cô. Em có biết anh ao ước gặp em đến thế nào không? Phú kỳ cục quá. Mới đó mà làm như đã xa cách nhau hàng trăm năm. Tưởng tượng em ngồi buồn như con mèo bịnh trong trại tị nạn, anh cầm lòng không đậu. Tội nghiệp chàng quá chứ. Chàng nói năng chân thật như một người nông dân chất phác. Anh ao ước được gặp em. Giấy tờ bảo lãnh đã gởi cho sở Di trú xong xuôi cả rồi. Thu Trang yêu quý của anh. Những lúc ngồi buồn trong trại tị nạn ở Mã Lai, em làm gì vậy? Có nhớ anh chút nào không? Mà chắc vợ của anh chưa nhớ anh chút nào đâu phải không. Anh thì nhớ Thu Trang dễ sợ. Nhớ tới mức chẳng thiết làm gì ngoài chuyện ngồi ngắm tấm hình em gửi cho bữa trước. Tấm hình thần vệ nữ bé nhỏ của anh lúc nào cũng nằm trong túi áo sơ mi của anh. Anh nhớ đôi mắt ngơ ngác, đôi môi mím chặt của em…
Nỗi ngượng ngùng chín đỏ châu thân Thu Trang. Bức hình nhờ Cao ủy xã hội gửi qua Canada cho Phú. Bức hình kỳ khôi… Phú kỳ cục quá! anh có biết là mỗi lần nhớ tới bức hình đó, người ra lại ngượng cứng cả người không. Bộ Phú không nhớ những lần chàng vồ vập Thu Trang ngoài Kuala Lumpur sao? Làm cứ như ăn tươi nuốt sống người ta. Đàn ông gì kỳ cục thấy mồ.
Thu Trang đưa tay vuốt mồ hôi trán. Lời lẽ trong tờ thư cứ xoáy sâu thêm vào những vết đau kỳ ảo đã dần kéo da non trong trí nhớ. Biết bao giờ mới được kề cận bên em. Nhiều đêm trong giấc chiêm bao, anh mơ thấy em kiều diễm bước ra từ tấm hình mà anh để trang trọng ở đầu giường… Giấy tờ đã gửi đi. Chồng bảo lãnh vợ được ưu tiên một của Canada. Chẳng bao lâu nữa em sẽ trọn vẹn là của anh. Cuối thư, chàng kết bằng nửa câu trong một bài hát nổi tiếng, Nhớ em nhiều.
Vậy là Phú vẫn nhớ tới người vợ chàng đã cưới hỏi. Chàng, cuối cùng, vẫn là người thủy chung. Thu Trang chợt thấy hối hận vì đã nghĩ xấu cho chàng. Chẳng bao lâu nữa, má Năm ơi, con sẽ theo chồng về Canada. Nỗi reo vui ngằn ngặt trong trái tim cô. Còn Vĩnh thì sao nhỉ. Ừ. Phải xử làm sao với Vĩnh bây giờ đây. Vĩnh chẳng có tội gì. Nhưng mình; mình cũng có tội gì đâu. Thu Trang tự nhủ. Cô loay hoay nhét tờ thư vào túi áo, và quầy quả bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Tiếng bản lề khô dầu kéo lê cái âm thanh kẽo kẹt. Cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại phía sau. Thu Trang xếp tờ thư làm đôi, nhét vào túi áo. Một thoáng gió nhẹ mơn man thịt da cô mát rượi.
Chuyện đâu còn có đó. Qua tới Canada, em sẽ lo giấy tờ bảo lãnh cho anh ngay, Vĩnh à.
CHƯƠNG 23
Thu Trang nằm trăn trở từ chập tối đến giờ. Cái nóng hâm hấm của mùa hạ nhiệt đới găm kim vào thịt da cô. Bóng tối như dầy hơn trong trại tị nạn. Tiếng ngáy râm ran ở cuối phòng. Kỳ lạ! Trời nóng như nung thế này mà vẫn có người ngủ say được như chết. Thu Trang cằn nhằn trong trí tưởng. Hai mắt cô trừng trừng xuyên vào bóng đêm. Lòng cô xao xác không yên. Ngày mai có chuyến bay đưa người về Việt Nam. Hồi chiều, người ta cho công bố danh sách những người thiếu may mắn ấy. Thu Trang đã nghe tên Vĩnh. Người ta không muốn kéo dài sự tuyệt vọng cho những kẻ hồi hương, nên chờ tới giờ chót mới thông báo danh sách. Giờ này chắc Vĩnh cũng trăn trở như Thu Trang. Thu Trang biết Vĩnh tình nguyện trở về. Chàng đã đặt bút ký vào tờ đơn số mạng. Nhưng trong thâm tâm, Thu Trang biết, chàng ký vì chẳng làm gì khác hơn được. “Anh về, tìm đường nào khác, hy vọng sẽ được công nhận là tị nạn…” Vĩnh đã nói về một lối thoát tưởng tượng nào đó. Tất cả chỉ là mơ tưởng. Ngoại trừ một sự thật: ngày mai có chuyến bay về Việt Nam; máy bay sẽ đáp xuống Hà Nội hay Sài Gòn, Thu Trang cũng không biết nữa. Vĩnh sẽ là một trong những đứa con lưu lạc, trở về với cái quê hương khốn khổ ấy. Lúc nghe tên Vĩnh đọc trên loa, Thu Trang dửng dưng như con búp bê bằng giẻ rách, đã bị vắt kiệt hết đi những cảm xúc của con người. Cô đã thì thầm như khấn vái với riêng mình, rằng thôi thì Vĩnh hãy cứ yên tâm. Qua tới Canada, em sẽ tìm cách bảo lãnh cho anh ngay. Những người như Vĩnh, xứng đáng hít thở chút hơi hướm tự do của xứ sở thanh bình. Rồi nước mắt cô dàn dụa trên má.
Lúc nghe đọc danh sách, cô đang trong hàng người chờ chực trước nhà bếp để lãnh phần cơm chiều. Tiếng lao xao hí hửng của những người không có tên trong danh sách hồi hương, đã châm chích vào trái tim cô những mũi kim của bầy ong bò vẽ. Lũ người nhỏ nhen, cô ngậm ngùi nghĩ. Họ mong cho có nhiều người khác bị trả về, để Mã Lai và cao ủy dễ làm việc hơn, thoải mái hơn trong việc xét đơn công nhận quyền tị nạn. Nghe đọc tên Vĩnh, Thu Trang đã bỏ hàng người, tất tả đi sang khu trại dành cho những người bị coi là tị-nạn kinh tế hoặc di dân bất hợp pháp, để tìm Vĩnh.
Xớn xác biết bao lâu, Thu Trang mới gặp Vĩnh trong phòng thông tin. Chàng đang lật vu vơ những trang giấy vàng úa của một cuốn sách xuất bản ở trong nước. Thu Trang đứng lặng ở cạnh bàn. Vĩnh ngồi trước mặt cô, cứng cỏi như pho tượng. Những giọt nước mắt bò xuống cằm. Những giọt nước mắt, trời ơi, Vĩnh khóc thật sao Vĩnh? Thu Trang cuống quýt đưa cái khăn tay trong túi cho Vĩnh. Chàng đón lấy chiếc khăn, vừa lau nước mắt vừa cười; cái cười méo xệch cả miệng môi. Thu Trang ngồi xà xuống bên người con trai. Đừng lo Vĩnh à! Cô nhớ rõ mình đã thì thào vào tai Vĩnh như vậy. Em sẽ bảo lãnh anh ngay khi vừa qua tới Canada. Em thề sẽ bảo lãnh cho Vĩnh càng sớm càng tốt. Đừng buồn; đừng làm chuyện gì liều lĩnh. Sớm muộn gì rồi… Làm sao Trang biết là Trang sẽ đi Canada? Vĩnh chợt hỏi. Thu Trang sựng lại một chút rồi cuống cuồng trả lời. Biết chứ. Sao không. Em nộp đơn xin đi Canada mà. Nhớ không? Em thích Canada từ lâu rồi…
Vĩnh đã cầm lấy bàn tay Thu Trang, ấp giữa hai bàn tay gầy yếu của chàng. Hơi ấm bò trên da thịt Thu Trang. Chàng đưa tay cô lên môi, ủ vào đó một nụ hôn gửi gấm. Vậy là chàng tin lời hứa của cô. Thu Trang nhớ rất rõ, lúc đó ai đó trong lòng cô đã nhắc rằng, nếu như lỡ có con, em sẽ cầu xin cho đứa bé giống anh; Giống anh như đúc, nghe Vĩnh. Vậy mới công bằng. Thu Trang còn nhớ, như đã được khắc sâu vào trong tâm trí, câu dặn dò của người tình. Lúc Vĩnh đi, Trang đừng đưa tiễn nghe! Chàng đổi cách xưng hô. Không còn là “anh” và “em” thiết tha, âu yếm nữa. Mà là Vĩnh và Trang. Như hai người bạn. Hai đứa ở cạnh nhà nhau; hai đứa học chung trường; hai đứa ở cùng trại tị nạn… Thu Trang hứa sẽ bảo lãnh Vĩnh; hứa sẽ cố gắng làm cho đứa con đầu lòng (mai sau) giống Vĩnh, nhưng cô đã chẳng hứa là sẽ không đưa tiễn lúc chàng lên xe buýt ra phi trường Kuala Lumpur.
Có tiếng động nhẹ, nghe như tiếng chân lết trên nền nhà. Thu Trang nghiêng đầu nhìn xuyên qua lớp vải mùng. Mập mờ phía sau hai mảnh giấy dán bằng cơm che lỗ rách, bóng một người đàn ông cao lêu nghêu, rón rén bước đi một cách thận trọng giữa những dây mùng nhằng nhịt trong không gian, những chỗ nằm nêm cối trên nền nhà. Ai như dượng Ba. Chắc ông ta đi tiểu. Giới nghiêm rồi. Không khéo gặp giám thị trại, bị phạt khổ thân.
Thu Trang nín thở nghe ngóng. Hai mắt cô xoáy vào bóng đêm, như mũi dao ghim vào thớ gỗ đặc ruột, mỏi rã rời. Nước mắt sống trào ra khóe mi, ngưa ngià. Thu Trang nhớ có đọc đâu đó rằng ăn uống thiếu thốn làm cho mắt kém, và lâu ngày có thể bị mù. Cô nằm nghiêng trên giường, hướng mặt về phía giữa phòng, chăm chú theo dõi cái bóng cao lênh khênh của người đàn ông đã chụp hình cho cô cách đây vài tháng.
Người đàn ông quờ quạng đi trong bóng tối. Hình như ông ta vừa vướng phải một cái dây căng mùng trong số những dây căng nhằng nhịt trong phòng. Ông ta dừng lại một chút, nghe ngóng, rồi lại lặng lẽ, dè dặt những bước chân mỏng dính của một tay đạo chích đầy kinh nghiệm. Bóng người tiến dần về phía Thu Trang. Tim cô đập liên hồi. Dượng Ba này muốn gì không biết nữa? Những chuyện mờ ám, xấu xa về bọn đàn ông “già không nên nết” lảng vảng trong đầu óc Thu Trang. Người đàn ông này đã từng nhìn thấy Thu Trang; trọn vẹn, như một người chồng nhìn thấy vợ mình. Cô muốn ho nhẹ một tiếng để cảnh cáo ông ta rằng cô còn thức. Ánh mắt, khuôn mặt, cử chỉ của người đàn ông lúc chụp hình cho Thu Trang còn đậm nét trong trí nhớ cô. Cái nhìn đờ đẫn, mê muội, thèm khát. Người Thu Trang nổi gai. Cô muốn khẽ trở mình như nhắc nhở người đàn ông đừng làm chuyện gì bậy bạ, nhưng môi cô tê cứng, lạnh băng. Bóng người đang mò mẫm đi về phía giường Thu Trang, đột nhiên đổi hướng, và ngừng lại bên giường má Năm. Cái bóng đen nhòe nhoẹt ấy lom khom vén mùng, lặng lẽ chui vào bên trong cái khoảng tối nhờ nhờ, lam nham, nhằng nhịt vết vá. Và chìm lẫn vào cái hình người nhấp nhô tăm tối của má Năm. Cổ họng Thu Trang khô cháy. Tại sao lại như vậy được nhỉ. Má Năm này có biết là có người chui vô mùng mình không? Cô hồi hộp chờ nghe tiếng la thảng thốt của người đàn bà luống tuổi. Nhưng hình như má Năm ngủ say nên chưa hay biết. Thu Trang muốn kêu một tiếng để đánh thức má Năm, nhưng cảm giác sững sỡ ghim cứng lấy cô. Cô đờ đẫn như người bị thôi miên. Hai chiếc giường chỉ cách nhau khoảng hai bước ngắn. Thu Trang nghe được cả tiếng thở nặng nề của người đàn ông. Cô cảm được cái hơi nóng phà trên mặt má Năm. Hình như má Năm nhúc nhích. Đêm u mặc. Tiếng thở đều đặn của những con người say ngủ khắp chung quanh. Tiếng thở rì rào xa vắng như tiếng sóng trên bãi vắng. Thu Trang hồi hộp chờ một tiếng la vỡ toang đêm tối. Má Năm dữ như chằng tinh. Cô thầm nghĩ. Ông già dê này tới số rồi mới dám chọc vào tay má. Má Năm mà la toáng lên vào giữa đêm hôm khuya khuắt này thì dượng Ba có mà ốm đòn cảnh sát Mã Lai. Thu Trang cố nén tiếng thở phì phò phát ra từ chính lồng ngực căng cứng của cô. Chao ơi sao mà hồi hộp như lúc xuống ghe vượt biên thế này!
Nhưng má Năm không la. Thu Trang thấy rõ ràng má Năm trở mình, khéo léo nằm nhích qua một bên, nhường chỗ cho người đàn ông trên chiếc giường sắt chật hẹp. Hai cái bóng lờ mờ quấn lấy nhau. Những tiếng thở hì hục trộn vào nhau. Thu Trang cắn môi muốn bật máu, để nén những tiếng la kinh ngạc. Người đàn ông mò mẫm lột bỏ từng lớp áo quần của người đàn bà, như tay bợm nhậu lành nghề lột vỏ của một con tôm. Đến phiên người đàn bà hấp tấp tiếp tay người đàn ông gỡ bỏ những vải vóc vướng bận trên thân thể. Sau cùng, hai thân thể trơ trọi trắng nhờ nhờ trong bóng đêm chồng lấp lên nhau. Tiếng thở hoang loạn của cuộc chạy đua nước rút. Hai tảng bột màu trắng nhồi lẫn vào nhau trên cái nền đen thẫm của đêm, như khối đất sét mềm, nhồi nắn khéo léo trong bàn tay đầy tài năng của người nghệ sĩ tạo hình. Một bàn tay run rẩy, quơ quào kéo tấm mền phủ lên tảng bột. Bàn tay đàn bà hay bàn tay đàn ông, Thu Trang không thể nào phân biệt. Cô nhắm hờ hai mắt. Máu rần rật chảy căng cứng hai vành tai. Tiếng la hờm sẵn trong cổ họng đã tan đi từ lúc nào. Miệng cô khép hờ, hơi thở mềm thoát qua những kẽ răng tê buốt. Chân tay cô rụng rời. Bây giờ nếu như dượng Ba có bò qua giường Thu Trang như vậy, cô cũng chẳng còn chút năng lực nào để la lên một tiếng.
Cái bóng nhấp nhô đập vào mắt cô cay xé. Khối thạch cao đã ngơi những chuyển động nhào nắn của nghệ thuật. Tiếng thở keo đặc lơi dần. Rồi hụt hẫng ít nhiều. Những chuyển động ngây ngô của sàn nhà truyền qua thành giường Thu Trang. Người đàn ông bên đó đang truyền vào thân thể Thu Trang những xung động hoang mang, những đánh thức cùn mằn của dục tình. Đêm ở Kuala Lumpur hiện về trong trí Thu Trang. Phú, Vĩnh, dượng Ba… Những người đàn ông khốn khổ trong cái vòng khát khao dục tính. Nhưng còn những người đàn bà? Thu Trang bấn lên vì khó chịu. Ừ, còn những người đàn bà thì sao. Như Thu Trang lúc này. Nếu có một người đàn ông. Dù quen hay lạ. Vâng; dù quen hay lạ…Thân thể cô nhớp nháp khó chịu. Cô muốn trở mình. Cô muốn luồn tay xuống dưới lớp vải mỏng đang phủ trên người, để lau cho khô, để gãi cho đã ngứa, để cào cho xước da, để xoa nắn cho bớt mỏi, để dỗ dành cho nguôi xuống cơn hờn dỗi mới quen của xác thịt. Chao ơi là khổ ải những ô vuông thịt da hâm hấp nóng.
Lòng Thu Trang nao nao. Cô không trách dượng Ba chút nào. Ca dao tục ngữ nói đúng quá chứ. Ca dao tục ngữ bảo rằng:
Trống treo ai dám đánh thùng,
Bậu không ai dám dở mùng chun vô.
Phải rồi, nếu má Năm mà “không” thì dù có cho đi định cư ngay ở Hoa kỳ hay Canada, dượng Ba cũng không dám dở mùng chui vào như vậy.
CHƯƠNG 24
Thu Trang đến khu trại của Vĩnh thật sớm. Lúc mặt trời vừa hé mở những khung ngày màu hồng rực rỡ ở phương đông. Trên những dốc đồi cao, rừng cây vạch một vệt thẫm tương phản với cái nền rạng rỡ của nắng sớm. Những giọt sương lấp lánh đọng trên lá cỏ. Thu Trang lầm lũi bước đi, lạc lõng giữa những người tị nạn thức sớm, chạy bộ tập thể dục buổi sáng.
Cô ngập ngừng dừng lại trước cửa căn phòng còn nhá nhem bóng tối của Vĩnh. Những chiếu chăn, màn gối còn bừa bộn trên nền nhà. Hình ảnh quen thuộc. Tiếng người ho khan trong góc phòng. Thu Trang ít khi lại tận phòng tìm Vĩnh. Cô ngại những lời xì xầm to nhỏ, làm bực mình. Vài người còn nằm co quắp trên sàn nhà. Những thân thể đàn ông gầy nhom. Những mái tóc đàn bà rũ rượi, rối tung. Cô ngần ngại di di đôi dép trên ngạch cửa. Vĩnh ở tận góc phòng. Sau cùng, cô quyết định bước vào nhà. Len lỏi qua những khe hẹp giữa những khoảnh chữ nhật của mền gối, lom khom chui qua những dây giăng mùng lằng nhằng vướng vít, cô rón rén đi về phía giường của Vĩnh. Căn phòng nồng lên cái mùi của mồ hôi và quần áo mốc meo, lâu ngày không giặt.
Vĩnh đã thức từ hồi nào rồi. Chàng đang nửa nằm nửa ngồi, tựa lưng vào thành giường. Trong cái ánh sáng lờ mờ của một ngày mới chớm, hai hố mắt Vĩnh thẳm sâu, mở lớn, xoáy cái nhìn lơ láo vào khoảng không phía trước mặt. Thu Trang đến sát bên, chàng mới nhận ra, và chống hai tay, ngồi thẳng dậy. Nụ cười của chàng méo xẹo.
“Đi đâu sớm thế?” Chàng thì thào hỏi.
Thu Trang khẽ nhún vai như thể rùng mình vì lạnh, thay cho câu trả lời. Cô liếc vội cái khoảng hẹp chung quanh giường Vĩnh. Cái túi vải màu xám còn nằm dúm ở chân giường. Đôi dép nhật nằm trơ bên cạnh. Chàng chưa sửa soạn gì cho chuyến hồi hương. Vĩnh này, ngớ ngẩn quá đi thôi! Cô thầm than và đứng xớ rớ nhìn người con trai.
“Chưa sửa soạn à?” Cô buột miệng hỏi.
“Có gì mà sửa soạn!”
Vĩnh lại cười.
“Thì cũng phải sửa soạn chứ.”
Vĩnh nhích qua một bên, vỗ nhẹ bàn tay xuống mép giường, nhỏ nhẹ, “Trang ngồi đi. Đứng hoài mỏi chân.”
Thu Trang xoay người, ngồi xuống mép giường. Cô lắng nghe tiếng ho khan của người đàn ông ở góc phòng phía dối diện. Vĩnh co chân trên giường, chạm khẽ vào lưng Thu Trang. Cô cảm ngay được cái hâm hấp nóng của thịt da lạ lẫm. Một nỗi niềm nào đó, như niềm ái ngại chợt dấy lên trong lòng cô. Chỉ còn vài giờ nữa thôi, là xa xôi vạn dặm. Rồi em sẽ đi Canada, rồi anh sẽ trở về Việt Nam. Có còn đến thăm nhau như thế này nữa được không? Trái tim Thu Trang tăng dần những nhịp thất thường, buồn nản.
“Đêm rồi nóng quá!” Vĩnh chợt nói.
“Ừ. Mùa hè…”
“Chắc bên mình cũng vậy, Trang nhỉ?”
Bên mình là bên nào? Trang toan hỏi, lại thôi. Giọng Vĩnh vẫn trầm trầm.
“Trời này, chỉ có tắm sông là thú nhất.”
“Ừ, tắm sông…”
“Trang biết bơi không?”
Thu Trang khẽ lắc đầu.
“Hồi nhỏ có lần suýt chết đuối.”
“Thật hả?”
“Ừ. Tắm nhằm chỗ sâu, bị hụt chân.”
“Rồi có sao không?”
“Chỉ tí nữa thôi là chết.”
“…”
“Nếu hồi đó chết thì giờ này đâu có gặp được Trang.”
Thu Trang nghe lòng mắt cay cay, xôn xốn. Cô quơ tay xua một con mối bay lạc. Con vật cuống cuồng vỗ đôi cánh mỏng, bay vướng vít giữa những dây màn, những vải mùng căng ngang dọc căn phòng.
“Hồi đó mà chết thì… mới có mấy tuổi…” Vĩnh tiếp tục nói.
Lòng Thu Trang nát nhàu. Gặp thì cũng vậy thôi. Có thay đổi được gì, hở Vĩnh. Cuối cùng thì cũng vẫn phải buông nhau, bỏ nhau thôi. Nỗi đau sướt mướt trong lòng Thu Trang. Nỗi đau quặn theo những cơn co thắt của bao tử. Nước miếng ứa ra đầy trong miệng. Cái chứng bệnh bao tử kỳ cục này. Mai mốt qua Canada may ra mới chữa hết được. Vĩnh vẫn rì rầm nói chuyện tắm sông tắm biển. Nỗi bực bội chợt dấy lên trong tim. Lúc này ai lại đi nói toàn những chuyện đời xửa đời xưa.
Cô ngắt lời Vĩnh, “Có cần sửa soạn gì không, Trang làm cho?”
“Khỏi Trang à. Có gì đâu mà phải sửa soạn.”
Vĩnh nói một cách thong thả như thể cố làm cho thời gian đi chậm lại. Thu Trang cảm thấy bàn tay ấm áp của Vĩnh đặt lên vai cô. Cô ngọ ngoạy cái đầu, nhìn quanh, ngại ngần. Vài người trong phòng đã thức, đang loay hoay xếp màn, gối. Nắng đã chan hòa khoảng sân xanh cỏ phía trước nhà. Ánh sáng soi rõ những chiếc mùng vá chằng vá đụp, như những miếng giẻ rách.
Cơn đau vẫn quặn thắt trong bụng làm Thu Trang nôn nao. Thêm vào đó là nỗi áy náy không hình dạng, dày xéo tâm can cô. Có nên cho Vĩnh biết là sớm muộn gì mình cũng sẽ được đi Canada, để Vĩnh yên tâm không. Vĩnh biết Thu Trang thích đi Canada vì sau khi đậu thanh lọc, cô đã nộp đơn xin đi Canada, nhưng Vĩnh chưa biết Thu Trang có người bảo lãnh. Có nên cho chàng biết không? Cô tự hỏi, và không tìm được câu trả lời.
Ngồi thừ người ra một lúc, lắng nghe những ngón tay của người tình, cứng như những nhánh cây khô, vầy vò trên bờ vai mỏi rời rã, Thu Trang dợm đứng dậy, khom người xuống, gom những đồ đạc của Vĩnh bỏ lây lất trên sàn nhà. Cái túi vải thô cứng, nhẹ tênh.
“Trang làm gì vậy?” Vĩnh chợt hỏi.
“Coi chừng trễ đấy.” Thu Trang vừa trả lời, vừa xếp chiếc áo sơ mi dài tay vắt ở đầu giường. Màu vải xanh nước biển đã phai thành một sắc màu khó đặt tên. Chiếc áo nhăn nhúm như miếng giẻ. Cô vuốt bàn tay nên những nếp gấp như người ủi quần áo. Chiếc áo bị đứt mất một nút ở giữa ngực. Ngón tay cô mầy mò lỗ khuy rộng toang hoác. Rồi sẽ chẳng còn săn sóc cho nhau như thế này được nữa. Sửa túi, nâng khăn. Ơi, những ngôn từ gói trọn ý nghĩa thâm sâu của tình yêu người con gái dành cho người đàn ông mình yêu mến. Bốn chữ ấy đã hiện ra trong đầu Thu Trang ngay khi Vĩnh vắt chiếc áo đẫm sương đêm, cho những giọt nước mát rụng xuống cặp môi khô bỏng của Thu Trang trên ghe vượt biên, ngoài khơi vịnh Thái Lan. Hồi đó, (nào đã lâu lắc gì lắm đâu!) Thu Trang đã tự hứa với lòng rằng mình sẽ suốt đời nâng khăn sửa túi cho người con trai mà hoàn cảnh đã đưa đẩy đến bên cô, như một dủi dun của số mạng. Duyên nợ đấy Trang biết không? Câu nói ấy, Vĩnh đã bao lần thì thầm vào tai Thu Trang, và lần nào cô cũng rưng rưng gật đầu. Bây giờ thì hết rồi. Cơn đau lại dấy lên trong bao tử. Thu Trang đặt chiếc áo sơ mi vào trong lòng chiếc túi vải.
“Áo ấy mẹ Vĩnh may đấy.” Vĩnh bỗng nói.
“Thế à?” Thu Trang hỏi lại một câu vô nghĩa.
“Có mấy chỗ rách, mai mốt lại đưa cho bà già vá.”
Nỗi tủi cực đọng lại trong lòng cô gái. Cô muốn khóc òa lên cho thỏa cơn tức tưởi. Nhưng cô nén lòng, cầm cự với nỗi đau quỷ quái trong lòng. Vĩnh về tới quê nhà, mẹ chàng chẳng biết sẽ vui hay buồn. Tội nghiệp bà mẹ già. Như mẹ Thu Trang, chắc bà cũng lo dành dụm, nhịn ăn nhịn mặc vất vả ngược xuôi để chạy một chỗ dưới ghe cho con, đi tìm một chỗ đứng dưới mặt trời. Nhưng không gì qua được số mạng. Cái số phận của Vĩnh hẩm hiu.
“Kiếm gì ăn sáng đỡ đi, Vĩnh à!” Thu Trang nhỏ nhẹ, như nói với với đứa em trai ruột thịt.
“Lên máy bay tha hồ ăn.”
“Trên máy bay cho đồ tây đồ tàu gì không à!”
“Cũng ăn được như thường. Ăn cá sống trên biển còn được nữa mà!”
Thu Trang cúi đầu, nhìn đăm đăm vào bàn tay Vĩnh buông hờ trên cạnh giường sắt đen đúa. Những ngón tay gầy guộc, nở lớn ở những khớp xương, trông giống những đốt tre còi cọc. Năm đầu ngón tay cong màu xanh xám, nhúc nhích trên nền đen của cạnh giường, như đang thầm móc những dây đàn guitar tưởng tượng. Những ngón tay biết gỡ ra những âm thanh xao xuyến từ sáu sợi dây đàn vô tri; những ngón tay chép gọn ghẽ những bài thơ tình; những ngón tay không nề hà việc nấu nướng, dọn dẹp, hốt rác. Những ngón tay mang đầy nhân tính. Những ngón tay từ cuộc sống trần gian, bước vào cõi mang mang nghệ thuật. Rồi Thu Trang cứ ngồi thừ ra đó mà suy nghĩ vẩn vơ.
Những người chung phòng Vĩnh đã thức, đang lặng lẽ thu xếp mùng mền. Thu Trang ngạc nhiên vì cái im lặng đặc cứng trong bầu không khí căn phòng. Tất cả như cùng ngậm ngùi chia xẻ với hai kẻ yêu nhau mà sắp phải chia lìa.
“Trang có nhắn gì, Vĩnh nhắn dùm cho.” Giọng Vĩnh trở nên khác lạ, như thể chàng đã cố gắng đến hụt hơi, để kìm giữ cái cười cợt, cái bất cần, cái thản nhiên trong hơi thở.
Thu Trang lặng lẽ lắc đầu.
“Khi được phái đoàn nào nhận, cho Vĩnh biết liền nghe.”
Biết làm gì hở Vĩnh. Thu Trang muốn gào lên cho hả cơn đau nén chặt trong lồng ngực. Nhưng cô chỉ khẽ gật đầu.
“Còn nhớ địa chỉ Vĩnh không?”
Lại một cái gật đầu lặng lẽ. Thu Trang muốn đọc lớn lên, đọc làu làu cái địa chỉ 611 Điện Biên Phủ. Quận ba, thành phố Hồ chí Minh cho Vĩnh nghe. Thu Trang thuộc và nhớ cả vị trí của những dấu phẩy, dấu chấm nữa kìa.
“Nhớ địa chỉ để khi nào có dịp về Việt Nam du lịch, nhớ ghé Vĩnh chơi.” Vĩnh tiếp tục nói, đều đều, thong thả như cái cát sét cũ kỹ xả ra từ từ những đoạn băng nhão.
“Chừng đó, Trang là Việt kiều. Tha hồ đi khắp cả ba miền mà tham quan.”
Mắt Thu Trang vẫn dán cứng lấy những ngón tay xanh xám của Vĩnh buông trên cạnh giường. Những ngón tay kềm giữ cơn xúc động vô hình. Những ngón tay run run.
“Hình như Mỹ bỏ cấm vận rồi, Trang biết không?”
“Thì sao?” Thu Trang cố hỏi một cách tự nhiên. Hai chân cô bắt đầu tê rần rật vì ngồi xổm lâu.
“Việt kiều sẽ thành khách quý; Việt kiều sẽ thành những ông thánh, bà thánh đem phép lạ về quê hương.” Vĩnh vẫn rù rì nói. Giọng chàng thô cứng như những nhánh cây khô, dòn, dễ gẫy. Hai giọt nước mắt nóng lăn xuống má Thu Trang. Mũi cô cay nồng cơn nghẹn ngào.
“Trang qua bên đó, rán học,” Vĩnh chợt đặt tay lên vai Thu Trang, kéo cô về phía mình. Thu Trang ngả theo cánh tay người con trai, gục mặt xuống trên đùi chàng, sụt sùi, tức tưởi. “Học dùm Vĩnh. Nghe Trang!”
Thu Trang không trả lời Vĩnh nữa. Cô nghe rõ tiếng mình tấm tức khóc. Bàn tay Vĩnh vuốt ve trên tóc Thu Trang. Hai chân cô tê rần rật như bị mối mọt ăn luồn. Lòng cô dại vì đau đớn. Có thể xa nhau đơn giản như vậy sao. Khi người ta yêu nhau, đã nguyện sống chết với nhau, cái thứ số mạng nào lại vô lý đến mức thản nhiên chia rẽ nhau như vậy chứ. Thu Trang muốn hét lên, muốn gây gổ, xung đột với cái thứ số mạng xuẩn ngốc ấy. Cô nhắm nghiền hai mắt trong lòng Vĩnh. Bóng tối chan hòa trong đầu. Những ngày tháng sống bên nhau trên ghe ngoài biển khơi, trên đảo Bidong, trong trại Sungei Besi loáng thoáng hiện về. Đôi nhân tình đã lỡ hẹn thề sống chết có nhau… Dường như Vĩnh gục xuống trên đầu cô. Dường như hai tay chàng ôm cứng lấy cô. Dường như chàng hít hà hôn mê muội lên tóc cô. Tay chàng siết cứng lấy hai vai cô. Thu Trang nghe như có tiếng chàng thì thào. Trang có biết Vĩnh yêu Trang lắm không? Biết không? Những lời tỏ tình muộn màng vùi sâu trong tóc Thu Trang. Biết chứ, sao không. Trang qua đó nhớ học cho thành tài. Học dùm anh nữa nghe. Qua đó là qua đâu? Học cái gì bây giờ? Nhớ nghe Trang, nhớ nghe Trang.
Vĩnh chợt ngồi thẳng dậy, nâng đầu Thu Trang lên, dùng bàn tay lau nước mắt cho người tình, “Thôi Trang về đi!”
Bàn tay chàng lọng cọng sửa lại cổ áo Thu Trang cho ngay ngắn. Thu Trang cúi gằm, nhìn xuống nền nhà.
“Lát nữa đừng đưa tiễn à nghe!” Chàng dặn dò.
Thu Trang nuốt nước mắt, lặng thinh.
“Trang về đi.” Vĩnh nhắc.
“Đuổi hở?”
“Đâu có… nhưng Trang về làm công chuyện…”
Thu Trang lại lắc đầu. Cô thấy những hạt nước mắt lấp lánh rơi, rụng xuống nền nhà, vẽ thành những vòng tròn méo mó.
“Bữa nay rảnh.”
“Thì về nằm nghỉ cho khỏe.”
Vĩnh xoay người đỡ Thu Trang đứng dậy. Chàng bước xuống giường, thọc chân vào đôi dép cũ, cầm lấy bàn tay Thu Trang, dắt cô bước ra khỏi phòng. Nắng sáng rực bên ngoài khung cửa. Thu Trang bắt gặp những cái nhìn ái ngại của đám người chung phòng Vĩnh. Cuối cùng, chỉ có chia ly là có thật. Thu Trang nhớ câu thơ nào đó đã tình cờ đọc được trong một tờ báo cũ ở nước ngoài gửi về, Ơi chỉ có chia ly là có thật!
Bàn tay Vĩnh ôm chắc lấy vai Thu Trang, “Trang nhớ giữ sức khỏe. Có khỏe mạnh mới học hành được…”
Cô gái rưng rưng gật đầu.
Chàng tiếp, “Đừng lo cho Vĩnh.”
Lồng ngực Thu Trang thắt lại. Cô mím môi. Mắt chớp như vướng bụi. Giọng Vĩnh vẫn đều đều, buồn nản như tiếng tụng kinh của một nhà sư chưa thoát nợ trần, “Về tới Việt Nam, Vĩnh còn số tiền Cao ủy liên hiệp quốc cho, chắc cũng sống thoải mái…”
Có phải Vĩnh muốn trấn an Thu Trang đó không. Vĩnh đang đánh lừa Thu Trang và cố đánh lừa luôn chính Vĩnh nữa đó. Bao nhiêu lần Vĩnh đã nói là số tiền đó chẳng bao giờ tới được tay những thuyền nhân hồi hương. Thu Trang toan bắt bẻ, nhưng rồi lại lặng lẽ gật đầu. Bây giờ cả anh và em đều không có gì để bám vào, ngoài những hy vọng hảo huyền, phải không Vĩnh?
Hai người đi qua chiếc quán hàng của người Hoa. Mùi thức ăn xốc vào mũi Thu Trang, làm cô nôn nao khó chịu. Cái bụng quặn lên những cơn sóng nhồi hung hăng. Thu Trang chợt muốn nôn khan. Cô cố nuốt nước bọt, ngăn cơn cào xé xốn xang của ruột gan.
Vĩnh ân cần, “Trang cần xức dầu gió không?”
Thu Trang vội vã lắc đầu.
“Nhớ đi học, nghe Trang.”
“Nhớ.”
“Giữ sức khỏe.”
“Dạ.”
Hai người im lặng, bước đi bên nhau như hai hồn ma tiễn đưa nhau về cõi khác. Một lát, Vĩnh chợt nói:
“Lát nữa… đừng đưa tiễn.”
“…”
“Hứa đi, Trang. Cho Vĩnh yên tâm.”
“Ừ. Hứa.”
Lúc về tới đầu dãy D26, Thu Trang đứng sựng lại, ngước nhìn Vĩnh, “Rán giữ sức khỏe,” cô cố nén cơn thổn thức. “Qua tới Canada, Trang sẽ bảo lãnh Vĩnh ngay.”
Nước mắt cô lại dàn dụa trên mi.
“Trang sẽ bảo lãnh Vĩnh bằng mọi giá.” Thấy Vĩnh nhìn mình đăm đăm, Thu Trang nhấn mạnh, “Trang hứa. Sẽ bảo lãnh Vĩnh. Tin không? Vĩnh tin không?”
Vĩnh ôm liều lấy người yêu. Và lần đầu tiên, chàng hôn người tình giữa thanh thiên bạch nhật. Nắng nhảy múa trên vai, trên tóc. Nắng tô son cho nụ hôn môi đằm thắm, ngọt ngào.
Rồi, Thu Trang khẽ đẩy Vĩnh ra.
“Thôi, để Trang về.”
“Ừ..” Vĩnh lừng khừng. “Thì…Trang về…”
“À mà…” Cô níu lấy tay áo người yêu, làm chàng đứng sựng lại, ngơ ngác.
“Gì, Trang?”
“Thôi…” Cô liếm vội hạt nước mắt mằn mặn trên môi.
“Sao vậy?”
“Không…”
Chàng tròn xoe mắt nhìn cô.
Cô nói như hụt hơi, cái câu từ giã chưa quen, “Good–bye!”
“Good–bye!” Giọng chàng đầy băn khoăn. “Mà Trang tính nói gì vậy, hở Trang?”
(Còn tiếp)
Bạn có thể nghe tác giả đọc phân đoạn này trên YouTube
bài đã đăng của Hoàng Chính
- mòn mỏi chờ ai đó trở về - 04.11.2025
- mùa thu cuối cùng - 09.09.2025
- cái đồ vô tổ quốc!–the stateless - 26.05.2025
- mấy sông cũng lội… (kỳ 10) - 28.04.2025
- mấy sông cũng lội… (kỳ 9) - 24.04.2025
- mấy sông cũng lội… (kỳ 8) - 21.04.2025
- mấy sông cũng lội… (kỳ 6) - 14.04.2025
- mấy sông cũng lội… (kỳ 5) - 10.04.2025
- mấy sông cũng lội… (kỳ 4) - 07.04.2025
- mấy sông cũng lội… (kỳ 3) - 03.04.2025
- mấy sông cũng lội… (kỳ 2) - 31.03.2025
- mấy sông cũng lội… (kỳ 1) - 27.03.2025
- mấy sông cũng lội… nợ những người không may mắn như tôi - 24.03.2025
- “And I’m Guilty of That!” - 07.02.2025
- chì riêng phạm nhân hiểu được - 01.11.2024
- như thời tiết không thể nào đoán trước - 26.09.2024
- còn lại một mình giữa nhân gian - 10.07.2024
- có gì mà phải vội vã nữa đâu! - 21.05.2024
- mịt mờ dấu chân quen - 18.04.2024
- có những thứ cần phải đốt đi - 20.03.2024
- ngõ cụt - 04.03.2024
- những viên thuốc giả cho một cơn điên thật - 29.01.2024
- giáng sinh này, giáng sinh xưa - 25.12.2023
- di vật - 14.11.2023
- nét vẽ vô hình của thằng bé mồ côi - 16.10.2023
- lời nguyền ở thế giới bên kia (phần 8) - 09.10.2023
- lời nguyền ở thế giới bên kia (phần 7) - 03.10.2023
- lời nguyền ở thế giới bên kia (phần 6) - 27.09.2023
- lời nguyền ở thế giới bên kia (phần 5) - 20.09.2023
- lời nguyền ở thế giới bên kia (phần 4) - 13.09.2023
- lời nguyền ở thế giới bên kia (phần 3) - 06.09.2023
- lời nguyền ở thế giới bên kia (phần 2) - 30.08.2023
- lời nguyền ở thế giới bên kia (phần 1) - 23.08.2023
- ở một nơi có rất nhiều barbie - 15.08.2023
- gọi về chốn xưa - 13.06.2023
- trầm hương phố lạ - 17.05.2023
- qua vùng biển khác - 25.04.2023
- lửng lơ giữa dòng - 21.03.2023
- Có đi cả đời... - 14.03.2023
- Những Thiên Thần Còn Sót Lại Ở Trần Gian - 02.02.2023
- gói quà không bao giờ mở ra - 23.12.2022
- Người Đàn Bà Phía Sau Những Chấn Song - 03.10.2022
- Viên Gạch Vỡ Ở Bức Tường Bá Linh - 09.09.2022
- Khi Loài Chim Thôi Hót - 27.06.2022
- Khung Đời Treo Lệch - 08.06.2022
- “Cho Tôi Một Tô Chữ Xào Dòn!” - 10.05.2022
- Sinh Thiết - 24.02.2022
- Thư Cho Bà Nội Ở Thiên Đàng - 18.01.2022
- Con Trai Bác Thợ Mộc - 22.12.2021
- Tháo Rời Khung Dĩ Vãng - 10.11.2021
- Hoàng Chính: Bây giờ người ta không nói (mà ói), không viết (mà giết) tiếng Việt! - 02.11.2021
- Ông Tướng Đầu Hói - 22.09.2021
- chạy về phía bình yên - 24.08.2021
- một đoạn trong thánh kinh - 02.08.2021
- Có Một Thứ Ông Trời Không Cho Hắn - 06.07.2021
- Thiên Đường Cũng Tan Theo - 19.04.2021
- Em Bé Lên Mười Trong Trại Tập Trung - 22.03.2021
- Huyệt Đào Trên Mộ - 15.03.2021
- Chờ Xe Rác Đi Qua - 01.02.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 25 (kỳ cuối) - 20.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 24 - 19.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 23 - 18.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 22 - 15.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 21 - 14.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 20 - 13.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 19 - 12.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 18 - 11.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 17 - 08.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 16 - 07.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 15 - 06.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 14 - 05.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 13 - 04.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 12 - 01.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 11 - 31.12.2020
- thư tình viết muộn | kỳ 10 - 30.12.2020
- thư tình viết muộn | kỳ 9 - 29.12.2020
- thư tình viết muộn | kỳ 8 - 28.12.2020
- thư tình viết muộn | kỳ 7 - 25.12.2020
- thư tình viết muộn | kỳ 6 - 24.12.2020
- thư tình viết muộn | kỳ 5 - 23.12.2020
- thư tình viết muộn | kỳ 4 - 22.12.2020
- thư tình viết muộn | kỳ 3 - 21.12.2020
- Thư Tình Viết Muộn | Kỳ 2 - 18.12.2020
- Thư Tình Viết Muộn | Kỳ 1 - 17.12.2020
- Thằng Mọi Đen Không Là Con Của Chúa! - 01.12.2020
- Độ Đường Vừa Lỡ - 15.09.2020
- Cái Radio Của Bố Tôi - 06.05.2020
- Lệch cán cân đời - 20.03.2020
- Mùa Giáng Sinh Xưa Tôi Đã Hứa - 24.12.2019
- “Hòa bình rồi sao Ngoại chết chi dzậy!” - 30.04.2019
- Tiểu Hổ Gian Truân - 07.02.2019
- Có một phạm nhân ở giữa chúng ta - 31.12.2018
- Nỗi Khát Khao Trong Lòng Tên Thảo Khấu - 16.10.2018
- Cái vẫy tay thường thấy ở sân ga - 10.09.2018
- Ruồi - 19.09.2017
- Trôi theo cơn lũ - 21.11.2016
- Thư Tình Viết Muộn - truyện dài Hoàng Chính - 06.09.2012
- nàng tiên cá - 17.02.2012
- tấm hình chưa chụp - 03.01.2012
- người đàn bà ở đường Dupont - 16.11.2011