- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

mấy sông cũng lội… (kỳ 5)

Feature photo for DM


CHƯƠNG 14

           “Đây là đâu vậy?”

           Người con gái hỏi bằng giọng tẩm đầy nghi ngại. Đôi mắt cô mở lớn, nhìn ngược nhìn xuôi, như tìm kiếm một dấu vết quen thuộc để cho cô yên lòng. Hãy cứ là những quen thuộc của phòng 2 trong dãy nhà D26, nơi có những khuôn mặt quen nhẵn đã cùng chung một cảnh đời khốn khổ. Ở đó Thu Trang không thấy lạc lõng. Còn ở nơi này, giữa những hào nhoáng của đời sống dập dìu ngựa xe, Thu Trang thấy như lạc trong một khu rừng đầy thú dữ. Chờ cho xe tắc-xi ngừng hẳn lại, Phú móc bóp trả tiền cho người tài xế và vội vã đi vòng qua phía bên kia mở cửa cho Thu Trang.

           “Đây là đâu vậy?” Thu Trang nặng nề lê trên nệm da sần sùi của băng ghế ngồi, nghi ngại ló đầu vào vuông nắng rát da.

           “Chỗ anh ở,” Phú cười nửa miệng. “Thấy Kuala Lumpur đẹp không?”

           Những ngón tay run rẩy của Thu Trang níu lấy nhau như truyền cho chau chút hơi ấm của dòng máu luân lưu phía dưới làn da trắng xanh. Thu Trang ngước nhìn tòa nhà cao hút tầm mắt. Những tòa nhà nguy nga như thế này, một đôi lần Thu Trang vẫn thấy trong phim ảnh, trên ti-vi. Tòa nhà chỉ có cái khung bằng xi măng, phần còn lại là những khung kiếng trong vắt. Xứ sở gì đâu mà giàu có sang trọng!

           “Anh ở đây à?”

           “Ừ,” Phú đặt bàn tay lên vai Thu Trang, dìu những bước chân sượng cứng của cô đi lên những bậc tam cấp, như dìu một người máy mà những khớp xương chân tay cứng ngắc vì khô dầu nhớt. Chàng lại cười nửa miệng. “Em tôi làm sao mà xanh mét thế này.”

          Ngôi nhà loang loáng những khung kiếng làm Thu Trang choáng váng muốn ngộp thở. Cô khẽ hít một hơi dài để lấy lại cái bình tĩnh thường ngày. Ừ, cứ yên tâm đi Thu Trang à. Lên đây xem chỗ ở ông chồng mới cưới của mình xem sao. Chỗ chàng ở chắc là đầy đủ tiện nghi. Có tủ lạnh, máy nước, có bồn tắm, có máy điều hòa không khí. Chàng đến từ một thế giới khác. Chàng sống ở thiên đường.

          “Nhà này của Canada phải không?”

          “Đâu có, của Mã Lai đấy chứ. Em tôi ngớ ngẩn quá.”

          Thu Trang ngó những con người ăn mặc sang trọng đi qua đi lại chung quanh cô. Họ sạch sẽ, sang trọng. Họ đi giầy cao gót bóng loáng. Tiếng bước chân những người đàn ông cồm cộp trang nghiêm. Tiếng bước chân những người đàn bà rào rạo, quý phái. Thu Trang cúi gầm mặt vì ngượng ngùng giữa một thế giới cao sang quyền quý. Cô chỉ nhìn thấy những gấu quần ủi thẳng nếp, những mép váy phất phơ, những đôi chân mang vớ da người kiêu kỳ, và những gót giầy loáng thoáng lướt đi trên nền xi măng không vương một cọng rác. Chẳng có ai mặc chiếc áo quê mùa như áo của Thu Trang. Cũng không ai đi đôi giầy kỳ dị và cũ mèm như Thu Trang. Nỗi thẹn thùng phủ chụp lấy Thu Trang. Muộn mất rồi. Trăm ngàn con mắt đổ cái nhìn xuống Thu Trang; con bé tị nạn không một xu dính túi.

          “Tưởng… tưởng chính phủ Canada mua dành riêng cho người Canada.”

          “Làm gì có,” Phú trả lời, bàn tay bóp nhẹ bờ vai Thu Trang. “Đây là khách sạn.”

          “Ô!” Thu Trang điếng người. Những bước chân cô chùn hẳn lại. “Khách sạn à?”

          “Ừ, khách sạn.”

          “Kỳ quá…” Hai má Thu Trang bừng bừng nóng.

          Phú dìu cô đi nhè nhẹ, ân cần. “Có gì đâu. Lên đó nghỉ một chút rồi đi xem Kuala Lumpur.”

          Thu Trang lặng thinh vất vưởng bước đi theo Phú như một oan hồn bị quỷ sứ bắt giải về địa ngục. Tiếng cười nói nhộn nhịp của những ngôn ngữ lạ vang vang bên tai cô. Lúc hai người bước vào tiền sảnh khách sạn, Thu Trang thều thào, “Cho em về…”

          Phú đứng sựng lại nhìn cô. Cặp lông mày trên trán chàng cau lại, kéo sát vào nhau, “Sao vậy?”

          “Để khi khác em lại chơi…”

          Chàng cười. Cái cười làm mặt chàng méo xệch qua một bên. Chàng cầm lấy cổ tay cô, kéo đi về phía thang máy. “Ngớ ngẩn! Em tôi đói bụng rồi phải không?”

          Thu Trang để mặc Phú kéo đi. Lúc này Thu Trang nặng nề như đá tảng hay nhẹ tênh như một cụm bông gòn chính cô cũng không biết nữa. Nhưng dường như Phú chẳng cảm thấy chút khó khăn nào trong việc níu kéo Thu Trang. Vài giọt mồ hôi tươm ra trên trán chàng. Tại trời nóng quá. Thu Trang thầm nghĩ và đoán chắc mặt mình cũng đang đỏ bừng vì nóng. Cửa thang máy đóng lại. Phú bấm số nút thang lầu. Thu Trang thấy những ngón tay mỏng của người đàn ông dài và thon như được vuốt nhọn bằng cây chuốt viết chì sắc cạnh. Thang máy chỉ có hai người. Thu Trang run run hồi hộp. Những mạch máu căng phồng trên hai má. Thu Trang nhớ cái cảnh trong thang máy của một cuốn phim chiếu trên truyền hình trại tị nạn. Vái trời cho Phú đừng làm gì trong thang máy hết. Đừng làm gì Trang trong thang máy nghe Phú. Trang sợ mình sẽ hét lên thì chẳng còn mặt mũi nào nhìn nhau nữa. Trang cúi gầm mặt, nhìn xuống nền thảm lót trong lòng thang máy. Cái nền thảm màu rêu xanh biếc. Hai chân Phú nhúc nhích. Đôi giầy của chàng được chùi bóng loáng. Dường như chàng đang nhịp chân theo điệu một bài hát nào đó thầm thĩ trong đầu. Dường như chàng nhích về phía Thu Trang. Chàng dí mũi giầy chân phải xuống thảm, gót giầy hơi nâng lên một chút như con beo lấy trớn để chồm lên vồ lấy con mồi. Thang máy vẫn đi lên. Thu Trang nhớ con số mười sáu Phú đã bấm ban nãy. Còn bao nhiêu tầng lầu nữa hở trời. Gót giầy chàng nâng cao hơn một chút nữa. Thu Trang thành con nai nhỏ run rẩy cùng đường, chờ tuyệt vọng nỗi chết ngoạm cứng lấy chiếc cổ gầy gò, mỏng mảnh. Chàng sẽ ôm chầm lấy Thu Trang, sẽ hôn lên cổ, lên ngực, lên vai cô. Tay chàng sẽ mò mẫm tìm tòi suồng sã như những cặp nam nữ trong cuốn phim Thu Trang có dịp xem trong trại.

          Thân thể cô cứng đờ như tượng gỗ. Cô lên cơn đồng thiếp, mê man vì chờ đợi và sợ hãi, như người tử tù chờ lưỡi dao rơi xuống cổ mình. Nhưng gót giầy của Phú lại hạ xuống rồi nhổm lên, hạ xuống thản nhiên, vô nghĩa. Rồi cánh cửa thang máy từ từ mở ra. Thu Trang bừng tỉnh ngước lên. Những giọt mồ hôi đọng ở chân tóc nhột nhạt chạy vòng quanh trên hai má.

          “Phòng mình ở đàng này Trang à.” Tiếng của Phú nghe xa lắc xa lơ.

          Thu Trang bần thần ngó quanh quẩn bằng đôi mắt ráo hoảnh, vô hồn. Phú moi trong túi áo vét ra chùm chìa khóa. Chàng trao cái cặp táp cho Thu Trang. Cô lúng túng đỡ lấy.

          Những vuông gạch hoa vẽ thành một khung mắt cáo rối ren mắt nhìn. Những ô vuông co dãn nhịp nhàng làm Thu Trang chóng mặt. Tiếng chìa khóa lách cách bên khung cửa gỗ nặng nề. Cánh cửa mở hé ra. Phú đỡ lấy cái cặp da và tránh qua một bên nhường lối cho Thu Trang bước vào. Nụ cười vẫn ngạo nghễ trên môi chàng. Nụ cười cào xé thịt da Thu Trang. Thu Trang thấy nụ cười ấy giống hệt nụ cười vẫn dán trên môi những con bạc máu mê, lúc biết chắc sắp ăn một ván bài gai góc, mà cô thường thấy ở quê nhà. Nụ cười làm Thu Trang thấy ớn lạnh ở sống lưng. Cái gì đó ở trong cô thúc đẩy cô quay đầu chạy trốn. Khoan đã Phú ơi. Đừng cười làm em sợ. Dù sắp là chồng của em – sắp hay đã nhỉ? người ta thành chồng vợ ngay từ khi đặt bút ký một cái tên dưới những lời thề thốt, hay chỉ từ lúc hai thân thể trở nên một trong lần gởi trao, dâng hiến? – Dù gì đi nữa, cũng đừng nhìn Trang bằng con mắt diều hâu ấy Phú à.

          Tiếng khóa cửa lạch cạch kéo Thu Trang về với thực tại của căn phòng hình chữ nhật rộng thênh thang. Hình ảnh đầu tiên làm trái tim Thu Trang lỡ một nhịp là chiếc giường rộng trải khăn trắng muốt. Mắt cô lướt đi trên những bàn ghế bóng bẩy kê sát tường, trên những khung cửa sổ lót kiếng trong, được che bằng lớp màn vải mỏng để lọt qua những tia nắng mỏng kín kín hở hở, trên chiếc máy truyền hình đặt trên một cái kệ đục lõm trong vách tường, trên cánh cửa phòng tắm hé mở những vòi nước sáng loáng, những khăn mặt trắng tinh treo trên tường, trên chậu rửa mặt, trên bệ ngồi bằng men trắng. Tất cả tỏa ra một thứ mùi giàu sang, trưởng giả, làm lòng cô nao nao như say rượu.

          Phú lặng lẽ cởi áo vét mắc lên thành ghế dựa rồi ngồi xuống mép giường, thong thả cởi giầy trong lúc Thu Trang đứng trơ vơ giữa phòng như một thân cây nhiệt đới vừa mới bị đốn về trồng lại trong chậu kiểng.

          “Rửa mặt cho mát đi Trang,” Phú nói, hất hàm về phía nhà tắm.

          Thu Trang giật mình làm nhếch lên một khóe cười méo mó trên góc môi, làm Phú phì cười. Cô vội dùng chân tháo đôi giầy ra khỏi hai bàn chân tê cứng.

          “Em tôi cười như mếu vậy!” Giọng chàng hân hoan như thấm men rượu. “Tắm cho mát đi Trang.”

          Thu Trang lết đi trên mặt thảm màu nâu. Bây giờ cô mới nhận ra lớp thảm dầy dưới gót chân. Lớp thảm mịn màng làm cô không dám bước đi mạnh bạo, sợ sẽ làm hư đi lớp thảm êm ái. Cô bước vào phòng tắm, quay lại, nhìn Phú thật vội. Cái nhìn lén lút của cô bị bắt quả tang. Phú vẫn đang nhìn cô chăm chăm. Cái nhìn của chàng hau háu như những mắt nhìn kên kên trên ngọn cây trong thảo nguyên rực nắng.

          Thu Trang khép cửa, móc khóa thật kỹ và cẩn thận xoay nắm cửa xem khóa đã móc an toàn chưa rồi mới quay lại nhìn mình trong gương. Tấm gương lớn suốt chiều cao của bức tường. Con bé Thu Trang hớt hơ hớt hải trong gương nhìn cô ngơ ngác. Chiếc áo đầm màu hồng rộng thùng thình. Người đàn bà Mỹ hay Canada chủ cũ của chiếc áo này hẳn phải có cái eo lớn dữ lắm. Thu Trang thấy mình trong gương suông đuột, dù trước khi đi cô đã cẩn thận gài một cái kim băng vào lưng áo cho vòng eo thon lại. Thu Trang ở trong gương nhìn Thu Trang ngoài đời sống. Thu trang trong gương cố mỉm cười cho thật tươi. Dù sao cũng là ngày cưới của mình. Cô thầm nghĩ. Hãy vui vẻ lên. Mình được quyền chọn lựa, chứ có đâu như mẹ, như bà ngoại, bà nội, bà cố ngày xưa; cứ bố mẹ đặt đâu là phải ngồi yên ở đó. Con bé Thu Trang trong tấm gương lại cười với cô. Cái cười và đôi mắt trong gương có lần đã được Vĩnh khen là giống Huyền Trân Công chúa. Nghĩ đến Vĩnh, cái cười chợt méo đi như miệng môi đứa bé sắp òa lên khóc.

          “Mở nước được không Trang?” Phú hỏi từ bên ngoài cánh cửa.

          “Dạ được…” Thu Trang vội vàng mở vòi nước chậu rửa mặt. Cô nhúng hai tay vào vòi nước lạnh. Bây giờ cô mới sực nhớ ra là mình khát nước. Thu Trang vén tóc, cúi sát mặt xuống vòi nước. Những tia nước mát lạnh vỗ lên má, lên môi tạo cho cô một cảm giác dễ chịu.

          “Tắm đi Trang à.” Tiếng Phú vọng qua khe cửa.

          Thu Trang không trả lời. Cô thong thả cởi bỏ chiếc áo thùng thình, vắt lên cái móc ở trên tường. Con bé Thu Trang mặc áo ngực màu đen từ trong gương nhìn cô bẽn lẽn. Cô lặng lẽ gỡ bỏ đồ lót, móc lên phía ngoài chiếc áo đầm hồng, và lặng lẽ bước vào bồn tắm. Cô mất vài phút loay hoay với hai vòi nước bồn tắm. Ở ngoài trại tị nạn, chỉ có một vòi nước lạnh. Ở đây có tới hai vòi. Sau cùng cô mở đại vòi nước lạnh và suýt la lên khi tia nước đổ xuống người. Cô kỳ cọ cuống quýt. Vòi nước lạnh không cho cô thì giờ suy nghĩ vẩn vơ. Trăm ngàn ý nghĩ tuồn tuột trôi đi trong đầu như bị cuốn theo con nước lũ. Hình ảnh xác xơ của quê nhà, hình ảnh nheo nhóc trại tị nạn, hình ảnh mù mờ của tương lai ở Canada, hình ảnh Vĩnh, má Năm, dượng Ba vọng cổ và Phú nhòe lẫn vào nhau mịt mờ. Cô tắt nước bước vội ra ngoài, vơ chiếc khăn tắm, khoác lên mình. Cô lau khô đầu tóc và choàng vội chiếc áo cũ lên người. Cô chải đầu thong thả. Cô lau những giọt nước vương vãi trên thành chậu rửa mặt. Cô kéo nước bồn cầu. Cô sửa mí tóc trên trán. Cô sửa gấu áo đầm cho ngay ngắn. Rồi cô lại chải đầu, lại lau thành chậu rửa mặt đã sạch khô, lại sửa mí tóc trên trán, lại sửa gấu áo đầm cho thẳng. Cô nhìn con bé Thu Trang tươm tất trong gương. Rồi cô lại chải đầu, lau thành chậu rửa mặt, vuốt lại mí tóc trên trán, sửa lại gấu áo đầm cho thẳng thớm cho đến khi có tiếng gõ cửa.

          Thu Trang cuống quýt mở cửa, bước ra ngoài. Phú sừng sững trước mặt. Cô không dám nhìn vào mắt chàng. Cô cúi gằm đầu, bắt gặp vết sẹo tròn như một đồng xu nhỏ óng ánh trên cánh tay chàng.

          Phú ôm chầm lấy cô như con trăn gió vồ siết con mồi. Thu Trang rụng rời, ú ớ như người bị trúng cơn gió độc, á khẩu. Phú nhấc bổng Thu Trang lên. Thu Trang nhẹ như bông gòn. Thu Trang nhắm nghiền hai mắt. Bay lênh đênh trên mây trên gió, trên hai cánh tay tưởng chừng yếu đuối mà mạnh như cọp như beo. Thu Trang bay bổng trên không trung và Thu Trang đáp nhẹ nhàng xuống mặt nệm êm ái. Thu Trang nhắm nghiền hai mắt. Thu Trang cắn nát môi trên, cắn bầm môi dưới. Thu Trang ngộp thở dưới những môi hôn cuống cuồng. Môi Trang ngon, mắt Trang đẹp, mũi Trang đẹp, ngực Trang đẹp, bụng Trang cũng đẹp, chỗ nào của Trang cũng đẹp. Giọng đàn ông trầm bổng rền rĩ bên tai. Hơi thở vồ vập khắp châu thân. Thu Trang hé mở hai mắt. Một khoảng trần nhà trắng muốt phía trên, những khuôn mặt Phú mê mê chồng chập lên nhau. Cô lại nhắm nghiền hai mắt. Canada. Canada. Cứ nghĩ đến Canada đi. Nghĩ đến Canada để yêu chàng; yêu người đàn ông chịu nhận mình làm vợ. Ý nghĩ thoáng qua trong đầu Thu Trang rồi vuột đi, mất hút vào vũng hoảng kinh, tê dại. Thu Trang lăn trên mặt nệm dày như con tôm bị người đầu bếp lành nghề lột bỏ và lăn vào lớp bột trước khi chiên cho vàng cho cong lên, cho chín tới, cho đặm đà hương vị. Những sợi râu mép Phú ráp như chiếc bàn chải thưa chà xát Thu Trang cùng khắp. Chàng mê muội, nóng nảy, vội vàng như tên trộm sợ chủ nhà về tới bắt quả tang. Chàng lảm nhảm như gã điên trong dưỡng trí viện. Tay Trang đẹp. Chàng hôn ghì lên bàn tay lạnh ngắt của Thu Trang. Môi Trang đẹp. Chàng dán lên môi Thu Trang một nụ hôn. Ngực Trang đẹp. Chàng chà một môi hôn lên một bên ngực Thu Trang. Bụng Trang đẹp. Chàng siết một nụ hôn lên cái bụng căng căng cảm xúc. Chỗ này đẹp, chỗ này cũng đẹp nữa, cả chỗ này nữa… Chàng hôn Thu Trang từ chân tóc tới những ngón chân. Thu Trang không còn khoảng trống nào trong ký ức để nhắc nhớ, để bấu víu, để biết mình vẫn còn sống trên cõi đời này, để biết mình đang tỉnh, để biết mình không lạc trong giấc chiêm bao phù phiếm. Thu Trang ngộp thở, Thu Trang đứt hơi, Thu Trang liệt bại, động kinh cong cớn như con bệnh sài uốn ván lên cơn. Thu Trang lên cơn. Phú lên cơn. Thu Trang muốn gào thét điên cuồng nhưng tiếng cô tắt ngấm từ lâu. Chỉ còn những tiếng thở gấp rút của một tháo chạy mê man lúc gần đến đích.

          Tiếng thét nào đó bất chợt tuột ra khỏi cổ họng khô khan đói khát. Thu Trang hớp vội một cụm không khí loãng, ghìm sâu xuống đáy phổi để nén vội vàng một tiếng thét kinh hoàng của cuộc tra tấn phong ba. Cô gài những móng tay sắc vào hai vai Phú. Cô cố kềm những nhịp sóng cuồng của thác lũ đang phủ chụp xác thân. Nhưng Phú như con sóng hung cuồng, vùi vục vào Thu Trang nhịp nhàng, hoang loạn. Những giọt nước mắt của cái đau không tên gọi trào ra khóe mắt. Thu Trang nghiến chặt hai hàm răng. Phú ơi. Trang ơi. Trang có chồng rồi đấy. Lớn rồi, từ nay…

          Cái đau râm ran nhấm từng phân vuông da thịt. Trang mở hé đôi mắt. Trần nhà vẫn màu trắng. Tóc Phú vẫn màu đen. Cái đầu tóc nhấp nhô. Cái mặt vùi sâu ở cõi nào, chỉ còn mớ tóc rối tung nhịp nhàng. Những giọt nước mắt mặn mòi. Thu Trang thở hắt ra từng ngụm không khí nhỏ theo nhịp rung của cái đầu tóc đen rối rắm. Và Vĩnh ở đâu đó, chợt hiện về, trên khoảng trần nhà màu trắng đục. Vĩnh cười. Trời ơi, Vĩnh còn cười được nữa. Thu Trang cuống cuồng níu lấy đầu tóc Phú, rên rỉ những lời cầu kinh vô nghĩa.


CHƯƠNG 15

Ở trên cao nhìn xuống, Thu Trang chỉ thấy những ngọn cây xanh mạ vàng sắc nắng, che khuất những mái nhà màu nâu xám. Lũ chim bay lượn nhịp nhàng trên không trung. Căn phòng yên tĩnh lạ thường. Tiếng máy lạnh rù rù từ góc phòng nghe xa xăm như tiếng sóng biển dạt dào. Tiếng sóng làm Thu Trang nhớ Bi-đông. Tiếng sóng gợi trong óc Thu Trang hình ảnh bãi biển khu G, nơi chiếc ghe dạt vào một đêm không trăng sao của tháng sáu. Những rặng dừa lướt thướt trải dài trong trí tưởng. Chiếc ghe buộc phải lui trở ra và cặp vào cầu Jetty. Ở đó, Vĩnh cõng Thu Trang như cõng một xác chết bước những bước gập ghềnh, chao chọng trên nền ván gỗ. Nhớ, Vĩnh đã ngã qụy trên cầu Jetty, quăng Thu Trang ra sát mí cầu. Những tiếng la hét ầm ĩ từ trong bờ vọng ra. Đi vượt biên muộn quá! Trại tÿ nạn đóng cửa rồi! Tiếng ai đó vang vang trong tiếng sóng biển rì rào. Vĩnh bị trầy ở đầu gối, trầy ở khuỷu tay, và tươm máu ở cằm. Nhưng Vĩnh cũng chỗi dậy, vội vàng bò lại, đỡ lấy Thu Trang. Trang có sao không? Có sao không? Những tiếng thì thào hớt hãi đó còn mãi trong trí nhớ người con gái lần đầu nếm được vị mặn chát của mồ hôi và nước biển, ngửi được mùi hôi mốc, ngai ngái của thân người suốt một tuần lễ chui rúc trong hầm tàu, không đánh răng, rửa mặt, không tắm gội. Thứ mùi chân thật của tình yêu. Thứ mùi không ngụy trang, che lấp bằng dầu thơm, phấn lót hay mùi vải mới se sua.

           Tiếng rì rào của chiếc máy lạnh như tiếng sóng, đưa Thu Trang về khu F, nơi Vĩnh và Thu Trang giỡn sóng, và chạy theo những con cá lạ lùng thường treo mình trên ghềnh đá xanh rêu. Những ngày tháng đó bây giờ chỉ còn trong trí nhớ.

           Thu Trang nhìn xuống phố xá li ti phía dưới. Con đường thẳng tắp, khuất sau những tàng cây rậm lá. Vài cái chóp nhọn màu vàng rực của một ngôi đền Hồi giáo vươn cao lên không gian như những ngón tay trỏ vào hư không.

           Nắng đã xế. Giờ này chắc cũng khoảng bốn giờ chiều. Thu Trang sốt ruột ngó quanh. Tấm khăn trải giường nát nhàu. Hai chiếc gối nằm hai góc giường. Chiếc gối làm người Thu Trang nổi gai cùng khắp. Phú là người đàn ông quái lạ. Nhích người lên để anh kê cái gối ở dưới, Trang à. Con người đâu quái quỷ! Bây giờ nghĩ lại còn thấy kỳ cục. Chẳng lẽ mình gầy nhom, mỏng teo tới mức đó. Chiếc gối mềm nằm dưới thân mình làm hai chân mất điểm tựa trên nệm giường, mỏi rã rời. Trên chiếc gối mềm nhưng cố định như chiếc bệ máy chém ấy, Thu Trang không còn né tránh, quanh co, như lần đầu được nữa. Phú đắm mình vào Thu Trang như con trâu khát nước vục vào vũng bùn mát rượi sau cơn hạn hán khô cháy, nứt nẻ thịt da. Phú tham lam, vồ vập như không bao giờ còn gặp lại Thu Trang nữa. Xong việc, Phú biến vào nhà tắm, ào ào xối nước như một tên trộm xóa vội đi những dấu vết tội ác. Và trở ra, vội vã mặc áo quần, vắn tắt bảo Thu Trang chờ một chút. Chàng xuống dưới gọi điện thoại về Canada, “Có chút việc cần giải quyết. Business ấy mà!” Chàng bỏ lại nụ cười nửa miệng trước khi mở cửa bước ra ngoài.

           Ban đầu Thu Trang nằm co ro trên giường, để mặc thân xác trôi vật vờ trong vùng cảm giác lạ lẫm, như xác người chết đuối vật vờ trên sóng nước. Lòng lắng xuống trong một nỗi buồn xa lạ. Rồi cô ngồi dậy, chạy vội vào nhà tắm, bước vào bồn, hối hả mở vòi nước. Đầu óc hoang mang. Phú làm gì mà phải điện thoại về Canada gấp vậy chứ. Có phải chàng điện thoại cho một người đàn bà nào đó không nhỉ. Phú còn độc thân mà. Giờ này mới quá nửa đêm ở Canada. Công chuyện làm ăn gì lúc nửa đêm. Thu Trang tắm cuống cuồng, cào xát thịt da như tẩy xóa những vết mực đổ loang trên thân thể. Cô kỳ cọ cho tới khi da thịt đỏ au. Những vết bầm đỏ hồng trên ngực bị Thu Trang chà xát loạn cuồng, chuyển dần qua màu tím, như những vết son trên môi bà Cao ủy hôm nào đó Thu Trang đã tình cờ bắt gặp. Phú hung hăng, hấp tấp như sợ Thu Trang sẽ biến đi, tưởng như gặp Thu Trang hôm nay là lần cuối. Cô mặc lại chiếc áo đầm cao ủy, chải gỡ lại mái tóc rối nùi. Và ngẩn ngơ đứng nhìn qua khung kiếng cửa sổ. Phú gọi điện thoại cho ai mà lâu lắc thế này! Hình ảnh những người đàn bà sang trọng, khôn khéo (ít ra cũng như cô thông dịch) ở bên Canada hiện ra trong trí tưởng tượng Thu Trang. Những người đàn bà giàu sang, giỏi giắn có đủ khả năng để một sớm một chiều rủ những người đàn ông như Phú cuốn gói đi theo. Phú có thực sự thương mình không? Thu Trang tự hỏi. Nỗi nghi hoặc vướng víu trong đầu óc cô như mớ tơ nhện rối rắm. Phú có thương như Vĩnh đã thương mình không? Vĩnh hiền lành, quê mùa và chân thật; còn Phú khôn khéo, thông minh và có chút gì đó của sự xảo trá. Trong khóe cười, trong câu nói của Phú có cái hậu kiêu kỳ, đắng cay, chua chát như vị đắng còn sót lại ở đáy ly thuốc bắc ngày xưa mẹ thường bắt Thu Trang uống. Thôi kệ. Trong nhờ đục chịu. Ván đã đóng thuyền rồi. Thu Trang tự dỗ dành. Mai mốt qua tới Canada, mình sẽ lo thủ tục bảo lãnh cho Vĩnh ngay. Vậy là vẹn cả đôi bề. Mình là gái đã có chồng. Mà chồng mình làm gì lại bỏ mình đi đâu mất cả buổi thế này không biết.

           Cái bụng chợt quặn lên một cảm giác khó chịu. Thu Trang lắng nghe những cảm giác kỳ lạ bò lan trên thân thể. Những vết phỏng vô hình trên đùi, trên bụng như vẫn còn xèo xèo bốc khói. Vùng rát bỏng ở vai, ở ngực, ở bụng, và vùng dưới thân thể còn râm ran cái đau rát ngằn ngặt. Những chuyển động âm thầm trong phần thân thể đã dự phần vào cuộc tra tấn hoan lạc làm Thu Trang hoang mang. Có phải tại mình đói bụng hay tại vì mình đã không còn là con gái nữa? Thu Trang tự hỏi. Thu Trang hỏi mình hoài. Trăm ngàn câu hỏi thay phiên nhau hiện ra trong trí Thu Trang. Những câu hỏi lau nhau không hàng lối như đám người xếp hàng chen chúc trước văn phòng Cao ủy, chờ xin ân sủng định cư. Cả những câu mẹ viết trong thư cũng ùa ra khỏi một ngăn của trí nhớ, để an ủi, dặn dò Thu Trang rằng hãy yên lòng. “Con vậy là tốt phước lắm đó. Ngày xưa, mẹ, bà ngoại, bà nội, bà cố… Tất cả mọi người đàn bà Việt Nam thời trước, chẳng ai được quyền chọn lựa như con…”

           Tiếng mở khóa lạch cạch và cánh cửa hé mở. Thu Trang quay ngoắt lại. Những câu hỏi tản mát khắp nơi. Đầu óc cô bỗng dưng rỗng tuyếch. Phú hiện ra ở giữa khoảng vuông của khung cửa. Chàng ăn mặc gọn gàng, tươm tất như một ông giám đốc. Nụ cười gắn sẵn trên môi.

           “Đi ăn, Trang ơi!”

           Chàng bước ùa đến bên Thu Trang, ôm ghì lấy hai vai cô. Môi chàng đậu lên trán Thu Trang. Cặp môi mềm và nhám những sợi râu mép lưa thưa. Thu Trang cúi mặt xuống một bên vai áo chàng né tránh những nụ hôn kế tiếp sắp bò xuống má, xuống môi cô. Đừng vội vã quá, Phú ơi. Cô thầm năn nỉ. Em chưa quen; chưa kịp quen với những cảm giác xốn xang. Cho một thời gian để làm quen với những nụ hôn nghe Phú.

          “Em tôi lảm nhảm gì vậy?” Phú khẽ đẩy vai Thu Trang ra, nhìn sâu vào mắt cô.

          “Đâu có!” Thu Trang bối rối, bấu lấy hai cánh tay áo vét màu xám của chàng.

          “Đi ăn. Anh đói dữ rồi.” Hai tay Phú bất chợt thả xuống, đậu trên ngực Thu Trang, bóp bóp, nhay nhay suồng sã. “Trang sếch-xy không chịu được!”

          Thu Trang cuống quýt cúi khom người như con nhím trong tư thế tự vệ. Miệng cô ngậm kín những lời năn nỉ, van xin. Kỳ quá Phú. Vẫn biết đã là vợ chồng rồi, nhưng em chưa quen.

          Phú kéo tay Thu Trang ra cửa. “Đi ăn rồi ra Kuala Lumpur chơi, Trang à.”

          Thu Trang lặng lẽ gật đầu. Trang à, Trang ơi. Nghe hoài mà sao vẫn cứ thấy xốn xang trong lòng, nổi gai ngoài da thịt.


CHƯƠNG 16

          “Trang kể chuyện trại tị nạn cho anh nghe đi.”

          Phú bắt chuyện lúc hai người vừa ngồi xuống ghế trong quán ăn.

          Thu Trang chớp mắt, ngập ngừng, “Toàn chuyện buồn.”

          “Thì cứ kể cho anh nghe mà.”

          “Nhiều chuyện để kể lắm.”

          “Chuyện nào làm Trang xúc động nhất thì kể trước.”

          “Tháng trước có người mổ bụng để phản đối cưỡng bách hồi hương.”

          “…”

          “Giờ nghĩ lại còn thấy ghê.”

          Phú cầm tờ thực đơn trong tay, băn khoăn hỏi, “Chết không?”

          “Không biết nữa.”

           “Trang thấy tận mắt?”

           Thu Trang lặng lẽ gật đầu.

           “Gan thế?”

           “Tại tình cờ đi qua…”

           “Mổ bằng dao?”

           “Dạ.”

           “Máu ra nhiều không?”

           “Cả chậu thau.” Thu Trang trả lời mà thấy nhờn nhợn ở cổ họng.

           “Chắc khó sống nổi?”

           “Mã Lai chở ra bệnh viện rồi cho chuyển trại luôn.”

           “Ô.” Phú gật gù.

           “…”

           “Còn vụ gì khác nữa không?”

           “Còn chứ, nhiều vô số kể.”

           “Kể anh nghe.”

           “Tháng trước nữa có con bé tẩm dầu tự thiêu.”

           “Sao vậy?”

           “Đã đậu thanh lọc được hai năm mấy rồi, lại bị cao ủy gọi lên để .”

           “Có chuyện đó nữa sao?”

           “Vô số.”

           “Cao ủy Liên hiệp quốc?”

           “Dạ.”

           “Rồi sao nữa?”

           “Cao ủy bắt phải hồi hương.”

           “Vô lý nhỉ.”

           “Ai cũng sợ hồi hương…”

           “Rồi sao nữa?”

           “Con bé tẩm dầu vào người đốt.”

           “Gan quá. Rồi có chết không?”

           “Mấy ngày sau mới chết.”

           “Sao vậy?”

           “Dầu cháy yếu hơn xăng nên dập tắt được, nhưng bị phỏng nặng quá.”

           “Ừ nhỉ, tại sao không dùng xăng đốt phải mau hơn không.”

           “Anh nói chuyện bất nhân!”

           “Không phải, anh muốn nói là đàng nào cũng chết thì dùng xăng, chết nhẹ nhàng, mau chóng hơn dầu hôi.”

           “Kiếm xăng ở đâu ra?”

           “Ừ nhỉ. Sorry!”

           “Tất cả những đứa mai-nơ dù đã đậu thanh lọc mà chưa được nước nào nhận là phải hồi hương hết.”

           “Tội nghiệp!”

           “…”

           “Kể chuyện nữa nghe đi Trang.”

           “Hồi này, mỗi ngày chỉ được thắp điện từ tám giờ tối tới mười một giờ tối.”

           “Chán nhỉ. Thế ở trong trại thường thường Trang làm gì?”

           “Chờ phái đoàn.”

           “Còn những lúc không chờ phái đoàn?”

           “Chờ Cao ủy..”

           “Những lúc không chờ Cao ủy?”

           “Chờ xem ai sẽ tình nguyện hồi hương.”

           “Có chuyện đó nữa sao?”

           “Có chứ. Chờ lâu, nản…”

           “Đã lỡ qua tới đây rồi sao không ráng chờ thêm nhỉ…”

           “Anh không hiểu nổi đâu.”

           “Ừ, có lẽ…”

           “…”

           “Thế còn những lúc rảnh rỗi Trang làm gì?”

           “Thôi, bắt Trang kể hoài. Bây giờ tới phiên anh kể chuyện Canada cho Trang nghe đi.”

           “Chuyện Canada hả? Canada có chuyện gì đâu mà kể…”

           “Nghe nói bên đó đàn bà con gái có giá lắm phải không?”

           “Ừ, thì… lady first mà. Đàn ông phải rửa chén, quét nhà…”

           “Kỳ cục!”

           “Đàn ông phải đi cày hai ba job.”

           “Vậy đàn bà làm gì?”

           “Hát Ka-ra-ô-kê.”

           “Ca-ra-ô-kê?”

           “Ừ. Một loại máy hát đặc biệt.”

           “Ai hát cũng được à?”

           “Ừ, có tiếng nhạc thâu sẵn, lại có chiếu chữ trên màn ảnh.”

           “Thích nhỉ.”

           “Khỏi cần biết nhạc cũng hát được.”

           Thu Trang hình dung ra một xã-hội mà mọi người đều có thể trở thành ca sĩ. Vì không biết nhạc lý mà cũng hát được thì ai chả thành ca sĩ được.

           Phú tiếp, “Trang qua đó tha hồ hát Ka-ra-ô-kê, thâu thành băng cũng được nữa.”

           “Thích nhỉ.”

           “Gần chỗ anh ở có một bà, nhìn vào bản nhạc cứ như mù vậy mà là ca sĩ chiếm giải nhất về ca Ka-ra-ô-kê.”

           “Tài nhỉ.”

           “Tài giỏi gì, chỉ cần liều mạng.”

           Thu Trang say mê nghe Phú kể chuyện. Xứ sở văn minh có khác. Chả cần có tài. Chỉ cần liều mạng. Mà tại sao phải liều mạng chứ. Cô nhướng mắt nhìn Phú, thắc mắc, “Tại sao phải liều mạng?”

           “Phải biết coi khán giả như pha, như rơm như rác.”

           Thu Trang bật cười, “Tại sao?”

           “Phải biết lì. Cứ nghĩ là mình hát hay nhất ở hải ngoại, đừng buông cái mai-crô ra. Hát hết bài này đến bài kia. Riết rồi quen.”

           “Buồn cười nhỉ.”

           “Ừ, ở nước ngoài có nhiều chuyện tức cười.”

           “Thích nhỉ.”

           “Thích gì. Riết rồi ngán tới cổ.”

           Thu Trang xoay xoay chiếc ly trên mặt bàn trải khăn trắng, “Nhưng dù sao cũng không nhiều chuyện buồn bằng ở Việt Nam hay ở Mã Lai.”

           “Ở trại tị nạn còn cái tình lối xóm. Phải không nào?”

           “Lối xóm?”

           “Ừ. Bà con láng giềng…”

           Thu Trang nghĩ tới dượng ba, má Năm và những người chung phòng. Cô khẽ gật đầu.

           “Còn ở Canada thì hết rồi.”

           “Vậy sao?”

           “Gặp nhau hai một cái là hết chuyện.”

           Thu Trang bị cuốn hút theo câu chuyện của Phú.

           “Không bao giờ nói chuyện với nhau lâu sao?”

           “Có chứ, nhưng toàn chuyện ruồi bu.”

           “Chuyện ruồi bu là chuyện gì?”

           “Người có tiền thì khoe của, có con thì khoe con… nghe muốn khùng.”

           “Lạ nhỉ.”

           Thu Trang cố nhớ xem ở trại tị nạn người ta có bị cái tật nói chuyện ruồi bu như những người Việt Nam ở nước ngoài không. Hình như có thì phải. Cô nhớ những mẫu đối thoại cô phải nghe hoài về những ông nọ bà kia làm quan cao chức trọng; về những vợ sắp cưới, chồng sắp cưới làm kỹ sư, bác sĩ, về những “con trai tôi” những “con gái tôi” sắp ra trường bác sĩ, nha sĩ lương cả trăm ngàn một năm… Ơ thì ra người mình ở đâu cũng mắc cái bệnh nói chuyện ruồi bu như Phú phàn nàn.

           “Nhưng họ nói đúng sự thực thì có sao,” Thu Trang bênh vực cho những người vắng mặt.

           “Sự thực thì ngược lại, Trang biết không. Làm cu ly thì khoe là làm Pho-men, làm pho-men thì khoe là làm giám đốc, vừa mon men được vào tới đại học là đi tuyên bố rùm beng sắp ra trường bác sĩ, nha sĩ, kỹ sư lung tung beng.”

           “Pho-men là gì?”

           “Pho-men là người cai trong hãng đó.”

           Thu Trang cười xòa.

           “Nói dóc một chút cũng đâu hại gì.”

           “Sao không? Nhất là đám con gái, tự nhiên đứa nào cũng đòi lấy bác sĩ kỹ sư.”

           “Kỳ nhỉ.”

           “Làm những thằng không biết nói dóc đâm ra ế vợ.” Phú lầu bầu một cách khôi hài.

Thu Trang nheo mắt, “Còn anh thì sao, sao không nói dóc để lấy cô vợ con nhà giàu, học giỏi ở Canada?”

           Câu nói đùa làm Phú im bặt. Mắt chàng chớp chớp như cố đùa một hạt bụi vừa vương vào khóe mắt. Mặt chàng ửng lên cái màu hồng của nỗi thẹn thùng thường thấy trên má những người con gái mới lớn. Cằm chàng bạnh ra một nụ cười gượng gạo, méo mó.

           Thu Trang hỏi tới, tiếng cười hòa tan trong giọng nói, “Hay tại ế vợ rồi mới qua tận Mã Lai để tìm?”

           “Anh hả?” Phú ngẩng đầu, nhìn quanh quất lên trần nhà như đuổi theo một ý nghĩ thầm kín nào đó. “Ai mà thèm lấy anh!”

           Thu Trang trề môi, phụng phịu với chàng, “Có vợ rồi còn nói bậy bạ, phát biểu linh tinh!”

           Phú chợt nhìn vào mắt Thu Trang, đăm đắm. Hai tay chàng bóp lấy hai bàn tay cô buông hờ trên mặt bàn.

           “Làm sao anh quên Trang được đây!”

           Câu nói buồn như một lời than thở và cử chỉ nao nao của Phú làm Thu Trang ngỡ ngàng. Như người mê ngủ vừa bị đánh thức bất ngờ. Cô cọ quậy những ngón tay trong hai bàn tay ấm áp của Phú, hai mắt cô nhìn Phú đăm đăm, “Bên đó có bao nhiêu người tài giỏi hơn em. Anh sẽ dễ quên…”

           Tia nhìn của Phú vẫn đăm đắm trên mặt, trong mắt, trên môi Thu Trang. Chàng như chìm vào một cõi nào xa vời vợi. Chàng Lẩm bẩm một mình, nhưng Thu Trang nghe rất rõ. Chàng bảo rằng làm sao mà quên được. Chỉ vài giây chìm lắng thoáng qua.

           Rồi Phú tỉnh táo trở lại. Chàng buông tay Thu Trang ra, rủ rê bằng mắt đong đưa, bằng môi cười nửa miệng, “Trang biết dance không?”

           Thu Trang bối rối, ngập ngừng.

Phú nhắc, “Biết nhảy đầm không? Nhảy với anh một bản đi. Mai kia dễ gì còn có dịp…”

           Chàng buông lửng câu nói. Thu Trang nghe lòng chùng xuống với nỗi lo âu không hình dáng. Lạy trời cho chuyện bảo lãnh của chàng được êm xuôi. Cô thầm thĩ vái van.

           (Còn tiếp)

           Bạn có thể nghe tác giả đọc phân đoạn này trên YouTube

bài đã đăng của Hoàng Chính