CHƯƠNG 4
Mắt nhắm mắt mở, Thu Trang vén tấm ny-lông màu xanh thẫm trong bóng tối lên, lẩn vội vào khoảng trống hẹp ở đầu giường ngủ. Cô hấp tấp thay bộ quần áo bà ba bằng chiếc quần jeans bạc màu và chiếc áo thun rộng thùng thình. Chiếc quần có hơi chật, bó cứng ở khoảng mông và hai đùi làm Thu Trang thấy khó chịu. Tiếng ngáy vang vang ở đâu đó trong phòng – hẳn của dượng Ba, người đàn ông trung niên độc thân ở chung phòng chứ không ai vào đây nữa – làm cô thấy rờn rợn. Căn phòng tối lờ mờ nhờ ánh đèn vàng vọt yếu đuối từ hàng rào trại hắt vào. Thu Trang vuốt vội nếp áo. Bàn tay gầy chạm vào hai miếng ngực mềm. Hai miếng ngực bó gọn dưới nếp hằn chiếc áo ngực màu da người mà cô để dành tiền lâu lắm mới mua được từ cửa tiệm người Hoa trong trại. Hai miếng ngực nhấp nhô như nhắc nhở Thu Trang rằng cô đã lớn. Sắp có chồng được rồi. Thu Trang ơi, đừng e thẹn, rụt rè nữa. Cô nhủ thầm với lòng như vậy, rồi vội vã mở dây kéo chiếc túi xách, mò mẫm tìm chiếc áo len màu vàng lãnh từ phòng xã-hội. Cô tròng chiếc áo len vào người, vuốt sửa qua loa mái tóc dài phủ ngang tấm lưng mỏng, và thọc chân vào đôi dép cũ, tất tả bước ra ngoài. Đêm trên vùng đất cao lành lạnh.
Vệt cỏ hoang thẫm màu trong đêm tối, viền hai bên con đường mòn quanh co dẫn về phía văn phòng trại. Gió hiu hiu quấn quyện mái tóc Thu Trang. Bước chân cô hấp tấp dội lên trong đêm thanh vắng, lẫn với tiếng tim cô hoang mang, xao động. Lũ đèn đêm lờ mờ hắt ra những vệt sáng vàng vọt, như màu da của người bị bệnh gan lâu năm. Gió đêm dịu mát vuốt ve hai má, luồn lách hai bên vành tai vù vù. Thu Trang ngước nhìn bầu trời lác đác những vì sao chìm trong không gian màu sữa đục… Những vì sao lấp lánh chừng như đang buông xuống trần gian ngàn lời tỏ tình ong bướm. Thu Trang e dè liếc nhìn dãy nhà tối om hai bên lối đi hẹp.
Những cửa sổ, cửa ra vào trống hoác, đen ngòm. Có tiếng ho rổn rảng đâu đó từ một căn phòng Thu Trang mới đi qua. Tiếng ho trầm chìm đắm trong vũng âm vực thấp, nhầy nhụa đàm nhớt trong lòng những cuống phổi bệnh hoạn. Hẳn đó là một người đang bị uống thuốc chữa bệnh phổi; thứ bệnh gây cản trở ghê gớm cho việc định cư.
Thu Trang dừng lại thở một lát, rồi bước lên thềm xi măng bệnh viện Sickbay. Tiếng loẹt xoẹt của đôi dép mòn lê trên nền xi măng khuấy lên trong đêm thanh vắng. Cô rán bước nhẹ hơn. Tiếng rên rỉ lòn ra ngoài khung cửa. Tiếng rên rỉ làm lòng cô xốn xang. Ánh đèn néon nằm vắt bên ngoài khung cửa khép hờ. Thu Trang rụt rè đẩy cánh cửa sang một bên, rón rén bước vào vùng ánh sáng. Người nữ y tá thiện nguyện đang ngồi dán lưng vào thành ghế, hai chân duỗi dài trên nền nhà, chăm chú đọc một cuốn tạp chí cũ mèm, vàng ố. Thấy bóng Thu Trang, cô gái vụt ngồi thẳng dậy, bỏ cuốn báo xuống bàn.
“Cô là con của bà này hả?”
“Dạ, không có.” Thu Trang đứng chết trân.
“Sao bà ấy đòi cho cô đi theo bằng được?”
“Tôi là con nuôi.”
“À…”
“Cô vào gặp bác sĩ liền đi.” Người y tá hất hàm về phía khung cửa khép hờ.
Thu Trang rụt rè bước vào phòng cấp cứu. Cánh cửa cót két khép lại sau lưng cô. Ánh sáng chói lòa đập vào mắt. Má Năm nằm trên bàn khám. Người bác sĩ Việt Nam tị nạn đang loay hoay với những tờ bệnh án trên bàn làm việc. Ông chỉ khẽ ngước nhìn cô, gật đầu rồi lại cắm cúi viết. Thu Trang bồi hồi nhìn người đàn bà thân thuộc nằm chênh vênh trên bàn khám. Chiếc áo thun vén cao, nhàu nhò phía trên ngực. Cái bụng trắng xanh dưới ánh đèn. Hai đầu gối chống cao trên bệ gác chân. Cặp chân cũng màu trắng xanh. Hai tay má Năm ôm bụng. Tiếng rên rỉ xoáy vào từng thớ thịt Thu Trang, làm chân tay cô rời rã. Máu vương trên đùi má Năm, loang phía dưới miếng vải nhựa trắng bóng. Những vệt máu đỏ loe đỏ loét, giống hệt những dòng máu sinh động ứa ra từ bụng người thanh niên tự sát hôm nào. Bỗng dưng Thu Trang đưa hai tay lên che miệng. Những ngón tay lạnh ngắt chạm vào đôi môi bừng bừng nóng. Cô rụt rè đến bên chiếc bàn khám. Khẽ chạm vào vai má Năm.
Đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng từ từ hé mở. Người đàn bà thì thào, “Ráng đi với má ra đó nghe, Trang.”
Cô lặng lẽ gật đầu.
“Khó chịu quá!” Má Năm rên rỉ.
Thu Trang níu nhẹ lấy vai áo má Năm. Cô không dám nhìn xuống khoảng bụng trắng bệch của người đàn bà. Đôi môi khô của má run run. Những vết nhăn hằn sâu trên khuôn mặt như những luống cày đất xốp.
“Má có sao không?”
“Chắc hổng sao, nhưng mày có đi với má ra ngoài bệnh viện lớn không?”
“Đi chứ.”
“Chóng mặt quá trời!”
Thu Trang bóp nhẹ vai má Năm, “Ráng chút xíu hết má à.”
Người bác sĩ trực chợt đẩy ghế đứng dậy.
“Tôi chuyển má cô ra Kuala Lumpur.”
“Má cháu bị sao vậy bác sĩ?” Thu Trang hỏi liều, cho bớt lo.
“Hư thai!”
Thu Trang tưởng như tai cô bị ù đi vì một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Chắc ông bác sĩ này lộn. Má Năm già rồi, thai ở đâu mà hư với hỏng. Chắc má Năm bị cái gì khác. Mấy ông bác sĩ thức đêm nhiều quá đâm ra quờ quạng, chứ lẽ nào má Năm có thai được để mà hư. Má có chồng con, bồ bịch gì đâu. Chắc chắn ông bác sĩ này lầm rồi. Cứ nhìn hai mắt lờ đờ sau cặp kính cận kia thì đủ biết.
“Tôi băng đỡ lại cho khỏi mất máu. Ra tới bệnh viện lớn, có đủ dụng cụ, người ta sẽ nạo thai cho bà.”
Tiếng người bác sĩ trầm trầm, lẫn trong tiếng rù rù của cái tủ lạnh đặt ở góc phòng. Thu Trang liếc nhìn những y cụ sáng loáng trên chiếc kệ để đồ kê sát bên tường. Vài chiếc kéo, vài chiếc kẹp, cái ống chích thủy tinh, và một dụng cụ sáng loáng có hình dáng mỏ một con vịt. Cô tự hỏi không biết người ta dùng cái dụng cụ có hình dáng tức cười ấy vào việc gì.
Người bác sĩ dán hai ba sợi băng keo lên lớp bông băng dầy cộm phía dưới bụng má Năm.
“Cô mặc đồ cho má cô đi.”
“Dạ.”
“Tôi đã nhờ giám thị trại gọi xe cứu thương từ Kuala Lumpur. Chắc họ cũng sắp tới.”
Thu Trang rụt rè, cố nén nỗi lo âu, “Có thông dịch đi cùng không bác sĩ?”
“Có chứ. Tôi đã cho gọi trên loa rồi…”
Thu Trang thở ra, yên tâm. Cô chớp chớp hai mắt cay xè vì thiếu ngủ. Người bác sĩ xếp tập hồ sơ lại, đưa tay lên nhìn đồng hồ và che miệng ngáp.
Ngại ngần một lát, Thu Trang hỏi liều, “Má cháu có sao không, bác sĩ?”
“Không sao đâu.”
Thấy người bác sĩ có vẻ dễ chịu, cô phân trần, “Tại thấy chuyển đi Kuala Lumpur, sợ bệnh nặng…”
“Nếu ở đây có đồ nạo, tôi làm cũng được.”
“Làm lâu không, bác sĩ?”
“Mười lăm phút.”
Ông bác sĩ chậm rãi bước lại bên bàn khám, bắt mặt cổ tay, và lòn ống nghe xuống dưới áo nghe tim, phổi má Năm. Thu Trang ngạc nhiên thấy những ngón tay sần sùi của người thầy thuốc đầy những vết thẹo dọc ngang; cô thầm nghĩ đó hẳn là dấu vết của những ngày nối rạch, khai mương ở quê nhà. Mắt cô dán vào những ngón tay xoay cái loa chụp nhỏ ở đầu ống nghe, trên khoảng ngực trắng nhờ của má Năm. Và cô bắt gặp một cái bớt son trên miếng ngực mềm nhão của người đàn bà. Khám xong, người bác sĩ trở về bàn, lặng lẽ ghi ghi, chép chép vào hồ sơ bệnh lý.
Một lát, ông ta ngẩng lên, nhìn Thu Trang. “Má cô sẽ phải kiêng cử ít nhất là hai tuần.”
Thu Trang thấy hai mắt má Năm chớp loạn xạ, ném những tia nhìn bối rối lên trần nhà trắng đục.
Cô khẽ trả lời thay cho người đàn bà, “Dạ.”
Thu Trang bần thần ngồi xuống chiếc ghế nhỏ kê ở góc tường, lơ đãng nhìn chiếc kim giây của cái đồng hồ tròn treo trên tường. Thời gian từ từ keo đặc như khối sáp nóng sắp khô. Trăm ngàn ý nghĩ xoay vòng trong đầu óc Thu Trang. Hình ảnh Vĩnh thoáng hiện rồi lui vào phía sau bóng người đàn ông xa lạ ở Canada sắp sửa cưu mang cô. Người đàn ông mờ như chiếc bóng; chiếc bóng giàu sang. Hình ảnh bố mẹ ở bên nhà. Hình ảnh má Năm quanh năm suốt tháng lẩn quẩn ở đồi Tôn giáo lúc còn ở Bidong, và chùa Long Hoa lúc chuyển trại qua Sungai Besi. Má là một người đàn bà quanh năm không biết đến một người đàn ông. Vậy mà bây giờ má bị hư thai. Cái chuyện kỳ khôi, chả làm sao mà hiểu được. Thu Trang mơ màng mãi như thế, có lúc tưởng như mình đã ngủ thiếp đi.
Gần nửa giờ sau, xe cứu thương mới đến. Thu Trang dìu má Năm, khập khiễng leo những bậc thang ngắn, lên phía sau xe cấp cứu. Người thông dịch ném cho Thu Trang một nụ cười và ngồi xuống bên cạnh cô. Hai nhân viên xe cứu thương, một người có nước da đen dòn (chắc là gốc Ấn Độ,) một người da nâu (mà Thu Trang đoán là Mã Lai) liếc nhìn hai người tÿ nạn, không nói một câu.
Mãi đến khi xe chạy, Thu Trang mới nghe người thông dịch chuyện trò với hai nhân viên y tế Mã Lai. Cô hiểu tiếng được tiếng không nhưng cũng rán lắng nghe. Hai mắt cô nhìn ra ngoài khung cửa sổ hình chữ nhật. Đường phố loáng thoáng bên ngoài. Đèn màu rực rỡ như những ngày hội hè của Sài Gòn thuở trước. Thu Trang ngồi trên chiếc ghế nệm bọc da của xe cứu thương mà mơ hồ thấy mình bồng bềnh như cụm bèo trôi trên mặt nước lênh đênh.
Nói chuyện chán chê với hai nhân viên y tế, tới lúc chừng như hết chuyện để nói, người thông dịch ngồi dựa ngửa ra lưng ghế. Một lát, anh chàng bỗng quay qua Thu Trang, cưòi xã giao.
“Cô tên gì nhỉ?”
Thu Trang giật mình. Cơn mộng mị ngái ngủ loãng ra như giọt mực nhỏ vào ly nước đầy. Cô khẽ nhúc nhích, sửa vội lại thế ngồi, “Dạ, tên Trang.”
“Tôi là Quốc.”
“Dạ,” Thu Trang ngượng ngập liếc nhìn khối khăn, nệm trắng tinh quấn quanh mình má Năm, làm má giống hệt con sâu kèn trong chiếc tổ khổng lồ. Đầu óc cô lùng bùng. Trí nhớ cô lỏng lẻo. Ngôn ngữ cô thất lạc. “Anh làm thông dịch à?”
Cái cười nửa miệng còn đọng lại trên môi người con trai chợt nở ra trọn vẹn. Thu Trang bối rối nhìn ngón chân tô son của má Năm ló ra ngoài mép tấm khăn màu trắng. Một lát, người con trai khép lại nụ cười, nghiêm trang. “Vâng, tôi làm thông dịch y tế.”
Thu Trang ngượng nghịu kéo tấm khăn trải giường phủ kín những ngón chân má Năm, nhưng chiếc khăn hơi hẹp, thành ra cô loay hoay mãi không được. Người nhân viên y tế Ấn Độ nhìn cô nói gì đó. Cô lúng túng quay qua nhìn Quốc.
Người thanh niên nói nhỏ, “Nó bảo cô không sao đâu.”
“Dạ…” Thu Trang cố làm vẻ tự nhiên. (Mỗi lần phải tiếp xúc với người khác phái, bao giờ Thu Trang cũng lúng ta lúng túng.) “Anh nhắm chừng má Năm tôi có sao không?”
“Không sao đâu,” Quốc gật gù. “Thứ bệnh này trong trại xảy ra hoài. Chỉ vài ngày là khỏe khoắn, sinh hoạt lại như thường.”
Thu Trang thấy má Năm nhúc nhích và rên rỉ khe khẽ. Cô áy náy nhìn những ngón chân co quắp ló ra ngoài tấm khăn trắng mỏng. Tội nghiệp má. Già rồi mà còn sinh bệnh tật. Thứ bệnh này trong trại xảy ra hoài. Câu nói của người thông dịch vang vang trong đầu cô. Anh chàng này tế nhị không nói ra hết những điều mà mọi người đàn bà đều không muốn nhắc tới. Thứ bệnh chi ngặt nghèo! Nhưng mà ai làm má Năm bệnh như thế chứ? Thu Trang cố nặn óc suy nghĩ, nhưng tư tưởng cô bồng bềnh, khó lòng nắm bắt được một ý nghĩ nào trọn vẹn trong cơn ngái ngủ chao chao. Ai làm cho má Năm bệnh như thế chứ. Má Năm có giao du; có cặp bồ cặp bịch với người đàn ông nào trong trại tị nạn đâu.
“Ba cô có đi cùng chuyến không?” Quốc bỗng hỏi.
“Ba mẹ tôi còn ở Việt Nam.”
“Ơ,” người con trai ngớ ra, hướng về phía má Năm. “Vậy đây là…”
“Má nuôi.”
“À.”
Xe cứu thương chạy quanh quất qua vài khu phố rực rỡ ánh đèn màu, sau cùng ngừng hẳn lại. Hai nhân viên y tế mở cửa bước xuống. Thu Trang cũng riu ríu bước theo người thông dịch. Cô ngỡ ngàng nhìn quanh. Chao ơi là tòa nhà khang trang, đường bệ. Hình chữ thập và trăng lưỡi liềm đỏ rực rỡ cửa vào phòng cấp cứu. Thu Trang thấy ba bốn thứ ngôn ngữ xếp hàng cạnh nhau trên khung cửa. Nhân viên y tế ào ào đẩy chiếc cáng má Năm. Phòng cấp cứu vắng vẻ. Một người phu đang lầm lũi lau chùi nền nhà, không buồn ngước mắt nhìn lên. Thu Trang hấp tấp đi theo Quốc.
“Tiếng gì mà nhiều quá.” Cô vừa thở hổn hển vừa nói.
“Anh, Mã Lai, Trung Hoa…” Quốc đáp, chân vẫn rảo bước. Tới cửa phòng cấp cứu, người y tá chặn Thu Trang lại, líu tíu nói gì đó. Thu Trang chỉ hiểu tiếng được tiếng không. Quốc dịch lại rằng cô phải ngồi chờ ở ngoài. Anh nhấn mạnh thêm rằng cô đừng lo, “Chút xíu nữa tôi sẽ ra tới, cô đừng lo. Ở yên đó đi, đừng đi đâu, kẻo lạc.”
Thu Trang gật đầu và lủi thủi bước tới ngồi xuống một chiếc ghế trong khu chờ đợi. Phòng chờ đợi chỉ có bốn người. Thu Trang chỉ nhìn họ thoáng qua. Cô thấy những đôi mắt tò mò nhìn cô. Một đôi mắt trắng dã những tròng trắng tò mò nhờn nhợn. Ba đôi mắt kia lờ đờ với cơn buồn ngủ rã rượi. Hình như có một người ôm bụng, một người ôm quấn lấy cánh tay mình như sợ cánh tay sẽ rớt xuống nền nhà, hai người kia không tỏ dấu vết gì của bệnh tật ngoài cái vẻ lờ đờ ngái ngủ trong mắt. Thu Trang khép nép ngồi xuống. Co ro như một con mèo ốm. Má Năm hư thai. Chuyện xảy ra như trong một giấc chiêm bao kỳ lạ. Má Năm mà còn có nhân tình thì nói chi bọn thiếu nữ mới lớn như cô, hoặc xồn xồn như mấy bà chằng độc thân trong trại. Thu Trang nhắm mắt lại. Cố hình dung ra hình ảnh của kẻ đã làm má Năm bệnh đến nỗi phải chuyển ra Kuala Lumpur.
Nhưng cô nghĩ hoài không ra.
CHƯƠNG 5
Cơn buồn ngủ nặng nề sụp xuống trên hai mí mắt cay sè. Thu Trang cố nhướng đôi mắt lên, nhìn sâu vào khoảng không gian sáng trắng của phòng đợi. Những chiếc bóng ra vào lờ mờ, lặng lẽ trước mắt cô. Người y công lặng lẽ lau chùi nền nhà bằng cái đồ lau có cây cán gỗ sơn màu đỏ. Vài người y tá đi qua chỗ cô ngồi, dường như có mỉm cười với cô, rồi biến đi vào sau cánh cửa khép hờ có dòng chữ Please wait outside đứng dưới những chữ Mã Lai và chữ Tàu. Nụ cười hiếm thấy ở nhân viên những cơ quan ở quê nhà. Những nhân viên Việt Nam suy đồi, đón tiếp bệnh nhân, thân chủ hoặc khách hàng như đón tiếp đám ăn mày chờ xin bố thí. Mải nghĩ ngợi lông bông, cô thiếp đi lúc nào không hay. Và sực tỉnh khi có bàn tay ai đó đặt trên vai cô, lay nhẹ. Cô mở choàng mắt. Từ lâu nay, người con gái luôn luôn ở trong thế thủ. Sự bất trắc đến từ mọi phía. Và lúc nào cô cũng có thể giật mình vì những chuyện không đâu.
“Ngủ ngon không?” Người thông dịch viên đứng trước mặt cô, thả xuống một nụ cười hiền. Cô luống cuống ngồi thẳng dậy, đưa tay vuốt gấu áo len vội vàng.
“Cô đói bụng không?” Quốc hỏi, nụ cười vẫn đọng trên môi. Thu Trang ngước nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, phía trên cánh cửa vào phòng cấp cứu. Hai giờ mười lăm sáng. Người con trai nhìn cô, chờ đợi. Cô lắng nghe cơn đói mà đôi lúc đã quặn lên trong bao tử, đẩy những búng nước miếng trào đầy trong miệng. Cơn đói lì lợm ấy đã lắng xuống cùng với cơn ngủ thiếp của cô.
“Mình ra ngoài kiếm gì ăn,” Quốc thọc tay vào túi quần tây xám, nói một cách mạnh dạn. “Tôi mời.”
“Má Năm sao rồi anh Quốc?”
“Bác sĩ bắt nằm nghỉ nửa tiếng.”
Cô dụi mắt, cố nén cái ngáp dài.
“Má Năm…”
“Không sao. Nạo thai chút xíu là xong rồi. Đi ra ngoài ăn mì đi cô Trang.”
Thu Trang ngập ngừng một chút, trước khi chậm chạp đứng dậy. Không có đồng xu nào trong tay. Ngại quá trời.
“Ở ngoài phố có tiệm mì của Tàu ngon lắm.”
Quốc vừa nói vừa xoay người bước đi.
“Anh biết đường không?”
“Biết chứ. Tôi ăn ở đó hoài.”
Hai người bước ra trên lối đi thênh thang. Đêm sáng rực ánh đèn điện bên ngoài. Những vì sao lờ mờ trên cao. Gió nhẹ hiu hiu vuốt ve những sợi tóc lưa thưa lòa xòa trên trán cô gái. Lúc bước ra khỏi khuôn viên bệnh viện, Thu Trang chóa mắt vì ánh đèn rực rỡ của phố thị.
“Đẹp quá!” Cô không nén được tiếng suýt soa. “Đẹp hơn Sài Gòn rồi!”
Ánh sáng chạy vòng quanh. Đèn màu chớp tắt lao xao. Ánh sáng ứ đầy trong không gian rực rỡ. Ánh sáng loang loáng trên từng cửa tiệm. Ánh sáng nhảy nhót trên hai lề đường khô rang, sạch sẽ. Người đi nườm nượp trên đường phố. Tiếng nhạc, tiếng cười nói lao xao. Thành phố không ngủ. Thành phố không bị cúp điện. Thành phố không có giới nghiêm. Thành phố bình yên, no đủ. Chao ơi là xứ người! Thu Trang nghe lòng mình nao nao muốn khóc. Bao giờ Sài Gòn mình mới lại được như thế này nhỉ. Hình như Quốc nói với cô như thế. Nhưng cô còn đang mải mê nghe một điệu nhạc Tàu quen thuộc nên không để ý. Quán mì này ngon nhất khu phố cô biết không? Anh rành giống như… Như gì? Như công an khu vực. Những tiếng cười rộn rã. Những tiếng cười làm Thu Trang tỉnh táo trở lại mặc dù hai mắt còn cay xè.
Quốc kéo ghế cho Trang ngồi. Cử chỉ ân cần của người con trai làm cô sực nhớ đến Vĩnh. Không biết còn thấy mặt nhau được bao lâu nữa. Vĩnh đã rớt thanh lọc hai lần, sớm muộn gì rồi cũng bị trả về Việt Nam. Vĩnh đi cùng tàu với Thu Trang. Trang cũng chưa được công nhận quyền tị nạn. Không biết rồi sẽ ra sao. Vĩnh thì chắc chắn sẽ bị trả về Việt Nam. Tội nghiệp chàng hết sức, nhưng biết làm sao bây giờ.
“Cô thích ăn gì?”
“Trang không thấy đói.”
“Cô nói dối rồi!” Quốc nheo mắt với cô, và lật tấm bìa ghi thực đơn người bồi bàn mới đặt xuống trước mặt hai người.
“Thật mà!”
“Thức khuya ai cũng phải đói,” Quốc vừa nói vừa đẩy một tờ thực đơn về phía Thu Trang. “Tôi biết mà!”
Thu Trang hờ hững đón lấy tấm giấy cứng bọc ny-lông có những chữ Tàu và chữ Anh xếp hàng thẳng bên nhau. Thực tình cô cũng không thấy đói bụng, nhưng mà…
“Anh thường ra Kuala Lumpur lắm phải không?” Cô nói lảng.
“Ừ,” Quốc trả lời, hai mắt vẫn dán vào tấm thực đơn. “Ăn mì nghe.”
Thu Trang ngập ngừng mất vài giây, rồi lặng lẽ gật đầu.
“Mì xào hay mì nước?”
“Sao cũng được.” Cô trả lời và ngượng ngùng liếc nhìn những thực khách ngồi rải rác chung quanh.
“Hai giờ sáng mà cũng có người đi ăn tiệm nhỉ.”
“Free country mà!”
Quốc vừa cười vừa ngoái cổ ra sau, ra dấu cho người bồi bàn. Người đàn ông bước tới bàn hai người, nhanh như một con sóc. Quốc đọc tên món ăn cho người bồi ghi vào tấm giấy nhỏ. Thu Trang nhìn miếng tạp dề người đàn ông quấn quanh bụng, như cái tã của em bé sơ sinh. Cô chợt buồn cười.
“Anh nói được tiếng Tàu nữa à?”
“Ít thôi.”
“Giỏi ghê!”
“Chỉ đủ để gọi hai tô mì, một ly cà phê và một ly nước cam.”
“Ở đây có nước xá xị con cọp không nhỉ?”
“Ha,” Quốc phì cười. “Kuala Lumpur không phải Sài Gòn đâu cô bé.”
“Ngày xưa, Trang thích xá xị con cọp nhất.”
“Tôi thích cà phê.”
“Cà phê làm sót ruột, làm mất ngủ.”
“Tôi uống cà phê giờ nào cũng được.”
Người bồi bàn đem một bình trà với hai chiếc ly bằng sứ lại bàn. Nghe Quốc cám ơn bằng tiếng Quảng Đông, Thu Trang lại buồn cười. Quốc rót nước ra hai chiếc ly, và đẩy một ly lại phía Thu Trang. Chàng mơ màng nhìn những sợi khói tỏa ra từ vành ly, “Lâu lắm tôi mới mời được một cô gái đi uống nước.”
Nỗi ngượng ngùng choàng lấy Thu Trang như chiếc áo choàng không đúng với khổ người, làm cô lọng cọng, loay hoay. Lòng cô nao nao như trái bong bóng được bơm căng một làn khí nhẹ, sắp sửa bồng bềnh trôi vào khoảng không gian mỏng.
“Cô tên gì nhỉ?” Người thanh niên chợt hỏi. Trang ngạc nhiên nhìn xăm xoi vào hai mắt người con trai đối diện.
“Tên Trang. Anh biết rồi mà.”
“Ờ quên nữa,” Quốc nhỏm người dậy, nhích chiếc ghế lại sát cạnh bàn, ngập ngừng. “Họ gì?”
“Phạm.”
“Phạm thị Trang?”
“Thu Trang.”
“Phạm thị Thu Trang?”
“Không có thị”
“À.” Quốc gật gù. “Phạm Thu Trang phải không?”
“Biết rồi còn làm bộ hỏi.”
“Đâu có!”
Quốc cười. Cái cười của Quốc tự nhiên, tròn trịa. Chắc chàng đã đậu thanh lọc. Thu Trang đoán vậy. Vĩnh cũng hay cười nhưng Vĩnh rớt thanh lọc, nên nụ cười của Vĩnh eo sèo như mảnh nắng úa vướng trên cành cây, lá vàng èo uột. Biết còn thấy mặt nhau được bao lâu nữa!
“Làm gì mà thở dài não nuột vậy, cô Trang?”
Khuôn mặt Quốc dài ngoằng như một nỗi chờ mong bị căng kéo, trông tức cười như một chiếc mặt nạ trong gánh xiệc thời thơ ấu. Thu Trang lắc lắc cái đầu, làm rủ xuống trước mặt một vầng tóc lưa thưa. Giọng cô xa vắng, “Có gì đâu!”
CHƯƠNG 6
Vừa nghe gọi đến tên, Thu Trang đã điếng cả người vì lo lắng. Phạm Thu Trang. Số tàu, số khu, số phòng. Tất cả dính cứng lấy cô như một định mệnh. Những con số hằn sâu vào từng mảnh da, từng thớ thịt, như những con số sau lưng áo, trên giấy tờ của một tù nhân. Tiếng loa phóng thanh vang động nhưng không còn vui nhộn như những ngày cô mới tới. Tiếng loa toàn đem lại những tin buồn.
“Phạm Thu Trang, BO 626, khu 26, phòng 2, lên văn phòng trại gặp Cao ủy xã-hội ngay bây giờ.”
Thu Trang quăng vội tờ báo xuống giường, cuống cuồng thọc chân vào đôi dép có chiếc quai buộc bằng dây vải, vội vã quăng mình ra cửa. Nắng ở bên ngoài rực rỡ, chói chan. Mấy người đàn bà chung phòng đang ngồi nói chuyện bâng quơ bên thềm nhà, thấy Thu Trang chạy băng qua, ném theo những lời chọc ghẹo.
“Đậu là khao liền, nghe Trang.”
“Nhớ mua đồ mở pác-ti.”
Thu Trang chỉ vội vã gật đầu và tất tả bước đi như chạy trốn.
Vẫn cái văn phòng trong căn nhà làm bằng ván ép ấy. Thu Trang nhìn hoài đâm ra quen thuộc. Những hình ảnh vuông vức, chật chội, khép kín, ngột ngạt hằn sâu trong trí cô. Đó là chỗ phỏng vấn thanh lọc; chỗ luận công buộc tội, đánh giá lời khai và quá khứ mỗi người dân tị nạn. Ở đó, Chúa, Phật không có mặt. Ở đó chỉ có những hung thần.
Thu Trang đứng xớ rớ trước cửa văn phòng cao ủy. Những mảnh nắng óng vàng lọt qua kẽ lá, rụng xuống trên tóc cô. Người thanh niên trong ban trật tự chặn cô lại ở cửa.
“Phải cô là Thu Trang không?”
Thu Trang hấp tấp gật đầu. Người thanh niên ngoái cổ nhìn qua khung cửa. Thu Trang liếc nhìn theo vào trong. Cô nhận ra hai khuôn mặt quen thuộc. Người Cao ủy xã-hội và cô thông dịch viên hôm trước. Chắc là có tin về người chồng sắp cưới của Thu Trang. Tim cô đập hụt đi mất một nhịp. Cổ họng cô nghẹn lại. Cô cố hít một hơi dài để nén nỗi lo âu xuống thật sâu trong đáy hai lá phổi. Cao ủy còn đang phỏng vấn một người đàn ông và một người đàn bà. Cả hai ngồi quay lưng ra ngoài nên Thu Trang không biết có phải là người quen không. Nhưng chắc hẳn họ là đôi nhân tình xin “ghép hộ” hay “ghép form” gì đó, để được đi định cư cùng một nơi. Thu Trang thấy người đàn bà nhỏ bé ngồi co ro bên cạnh người đàn ông. Qua khe hở khoảng lưng chiếc ghế gỗ, cô thấy người đàn bà níu lấy tay áo người đàn ông, như sợ gã sẽ bỏ chạy, hay tan biến đi vào hư không. Câu hát ru của mẹ cô chợt dạt về trong trí tưởng, “Đi đâu cho thiếp đi cùng, đói lo thiếp chịu…” Vĩnh ơi. Lòng cô nhói lên như bị kim đâm, gai móc. Vĩnh ơi, anh rớt thanh lọc; anh bị trả về Việt Nam, em làm sao mà theo anh được. Đói no đối với em không là gì cả, nhưng cái đất nước mà anh sắp trở về ấy còn gì nữa đâu để mà mơ ước!
“Cô chờ tí đi, đừng nhìn vào văn phòng Cao ủy như vậy chứ.”
Người thanh niên nói, vẻ bực dọc hằn trên nét mặt. Vẻ bực dọc ấy làm Thu Trang nhớ tới những người thanh niên đeo băng đỏ ở quê nhà. Cô lặng thinh, lầm lũi quay lưng. Cô co rút, mờ nhạt, tan biến đi như một chiếc bóng tật nguyền.
Đứng mỏi rời hai chân, Thu Trang xoay qua ngồi thụp xuống nền xi măng, ủ rũ như con gà rù gặp mưa. Cô lơ đãng nhìn những giọt nắng lung linh trên nền đất nâu đỏ phía bên dưới bậc thềm. Người ta bảo vùng đất này xưa kia có núi lửa. Đó là chuyện ngày xưa. Nếu như có thật chăng nữa thì những núi lửa ấy cũng ngưng hoạt động từ lâu rồi. Thu Trang đã có lần đọc được ở đâu đó về một núi lửa bất thần phun lửa và chôn vùi luôn cả một thành phố. Những khu đất đỏ quanh khu vực trại tị nạn là dấu vết của những cấu trúc địa chất thời xưa. Thu Trang không còn đầu óc nào để bận tâm đến việc núi lửa có thể tái hoạt động. Người nào ở đây mà không thấy như ngồi trên lửa nóng. Lửa cháy trong tim, trong dạ dày, trong từng thớ thịt, trong từng sợi gân mỏi mòn chờ đợi. Những vạt nắng lung linh trên nền đất mang đủ hình dáng dị kỳ. Thu Trang lắng nghe tiếng nói chuyện lao xao bên ngoài khung rào gỗ lởm chởm. Con bác bảo lãnh bác chưa? Tiếng hai người đàn bà. Thu Trang đoán là một già, một trẻ. Tui có biết gì đâu. Chờ hoài hỏng thấy thư từ gì hết ráo. Biết nó có còn sống không nữa. Chắc ở bển gặp khó khăn gì đó. Tiếng người trẻ sang sảng. Khó khăn cái gì. Chẳng có khó khăn gì ngoài cái chuyện nó nghe lời con vợ nó. Giọng khàn khàn của người đàn bà lớn tuổi ngắt câu nói của người trẻ. Qua đây rồi người ta thay đổi hết trơn hết trọi, cô thấy không? Vợ chồng, con cái, cha mẹ, anh chị em… chẳng còn muốn nhìn mặt nhau…
Thu Trang tưởng như người đàn bà móc ngoéo mình. Mặt cô bừng nóng. Những động mạch căng phồng, dồn máu lên hai thái dương. Nắng lao xao dưới chân. Thu Trang ho nhẹ, cố đẩy cho không khí trong lồng ngực lưu thông. Cơn mệt mỏi rã rời lấn chiếm tứ chi. Ừ, qua đây riết rồi người ta thay đổi hết ráo. Tất cả chỉ có một mục đích để theo đuổi: tiền; Tiền là số một. Phải không cô? Bác cứ nói vậy. Không. Thiệt vậy đó!
Khi người thanh niên ban trật tự nhắc Thu Trang vào, cô mới giật mình đứng dậy. Mắt hơi hoa đi vì đứng lên đột ngột, cô phải đứng im, nhắm nghiền hai mắt mất vài giây mới dám bước đi. Vĩnh vẫn giải thích với Thu Trang rằng cô bị thiếu máu. Có lẽ Vĩnh nói đúng. Từ hai tháng mấy nay, Thu Trang có ăn uống gì được đâu. Người Cao ủy mỉm cười với cô. Người thông dịch chỉ chỗ cho cô ngồi. Thu Trang cảm ơn cả hai.
“Cô có tấm hình nào mới không?” Người Cao ủy hỏi liền, và cô thông dịch chuyển ngay câu nói ra tiếng Việt cho Thu Trang hiểu.
“Hình gì ạ?” Cô ngơ ngác.
“Hình chụp của cô.”
“Dạ không.” Thu Trang mở lớn hai mắt, ngơ ngác nhìn hai người đàn bà trước mặt.
“Người bảo lãnh cô muốn coi hình trước.”
Lòng Thu Trang chợt rộn ràng.
“Dạ…”
“Cũng như người ta muốn coi mắt trước khi hỏi cưới vậy mà.” Cô thông dịch chú thích.
Thu Trang nghĩ ngay đến muôn ngàn khó khăn trong việc tìm cách chụp được một tấm hình trong trại tị nạn. Không biết sao mà việc chụp hình trong trại bị cấm một cách nghiêm nhặt (dù cửa tiệm người Hoa trong trại có bán phim.) Nhiều người có máy, đã phải chụp hình lén ăn công. Cả thợ chụp hình lẫn khách hàng bao giờ cũng mắt trước mắt sau, canh chừng giám thị trại. Thế thì làm cách nào để có được một tấm hình cho người bảo lãnh bây giờ. Tiền bạc không có. Mà không có hình thì không được bảo lãnh. Lòng Thu Trang bấn loạn. Biết làm sao bây giờ.
“Người bảo lãnh có gửi tiền cho cô chụp hình.” Cô thông dịch nói.
Thu Trang ngước vội lên nhìn cô ta bằng cái nhìn ngơ ngác, “Dạ?”
“Cô về chụp ngay một tấm gửi cho ông ấy.”
“Dạ…”
Người Cao ủy nói gì với cô thông dịch. Cả hai cùng cười. Tiếng cười của họ làm Thu Trang bối rối. Ngỡ như mình đã lầm lỗi điều gì tai hại, cô cúi nhìn xấp hồ sơ trải rộng trên mặt bàn, trước mặt người đàn bà có cặp mắt biếc xanh. Nụ cười làm nét mặt bà ta rạng rỡ như một ban mai rộn ràng nắng lụa. Nụ cười trên môi cô thông dịch cũng tươi tắn, nhưng có chút héo úa ẩn dưới khóe nhìn lờ mờ những nếp nhăn.
Sau khi cười một đỗi, cô thông dịch nghiêm trang hẳn lại, nhìn thẳng vào mắt Thu Trang, “Cô cần một tấm hình khỏa thân.”
Thu Trang điếng người. Những lời nói kinh ngạc vướng lại nơi cổ họng, lấp ló trên vòng môi cong như chữ O hoảng hốt.
Cô thông dịch lập lại, “Đừng mặc quần áo gì hết.”
“Để làm gì vậy chị?”
“Thì cũng như ngày xưa người ta đi coi… mắt vợ trước khi hỏi cưới vậy mà…”
“Nhưng…”
Thu Trang nói không ra hơi. Hàng ngàn con kiến, con nhện bò rần rần trên người cô. Những sợi tóc dựng đứng lên, ngứa ngáy, bồn chồn. Sao thế này? Sao lại có chuyện lạ thế này. Người đàn ông ấy là loại người gì mà kỳ quái như vậy, hở trời!
“Người ta chỉ yêu cầu có một điều đó thôi. Cũng chẳng khó khăn gì. Trước sau gì cô cũng là vợ người ta…” Cô thông dịch nói một cách chậm rãi.
“Nhưng mà…” Nước mắt ứa ra hai khóe mắt Thu Trang. Cô vội đưa tay áo lên chùi.
“Nếu cô không thích thì thôi. Để chúng tôi đi tìm người khác cho ông ấy bảo lãnh vậy.” Cô thông dịch dịch câu nói của người đàn bà ngoại quốc, và cằn nhằn thêm, “Có gì trầm trọng lắm đâu. Ở Bên Canada, bên Mỹ, người ta làm tình với nhau mà chẳng cần phải là vợ chồng. Đó là chuyện thường. Xã-hội văn minh cuối thế kỷ thứ hai mươi mà. Cô phải cởi mở một chút mới sống được!”
“Dạ.” Thu Trang nghẹn ngào.
“Cô còn muốn đi Canada không?”
“Dạ muốn chứ, nhưng…”
“Không nhưng gì hết. Nếu cô muốn đi Canada thì về chụp hình. Người bông-so có gửi tiền cho cô chụp hình đây.”
Người Cao ủy đặt một cái bao thư bỏ ngỏ lên mặt bàn. Thu Trang nhìn thấy những đồng tiền đỏ đỏ, xanh xanh ở bên trong. Cô thông dịch đẩy cái bao thư về phía Thu Trang.
“Tiền đặt cọc cho cô đấy.”
Nước mắt Thu Trang dàn dụa, tràn xuống hai má, ngứa ngáy khó chịu.
“Có gì mà phải khóc lóc. Bên Canada bây giờ, đến mùa hè phụ nữ để ngực trần, đi dạo đầy ngoài phố, có chết chóc gì đâu!”
“Dạ…”
“Cô may mắn lắm đấy. Những người khác tốn kém biết bao nhiêu, cuối cùng cũng bị trả về Việt Nam. Còn cô, tự nhiên dịp may trên trời rơi xuống…”
“Dạ…”
“Thôi được rồi.”
“Dạ.” Thu Trang trả lời, nhưng vẫn ngồi như tượng đá.
Cô thông dịch viên nhắc, với một cái nhíu mày, “Cô về được rồi.”
“Dạ…”
“Tuần sau bà Cao ủy vào trại, cô sẽ đưa hình cho bà ấy…”
“Dạ…” Nước mắt Thu Trang lại ứa ra dàn dụa.
“Nhớ chụp một cái hình thật đẹp.”
“Dạ…”
“Nhớ đừng mặc gì cả.”
“…”
“Cô nghe bà Cao ủy nói không?”
“Dạ, nghe…”
“Về đi.”
“Dạ…”
CHƯƠNG 7
Giờ này chưa thấy Vĩnh đến. Vị linh mục đã bắt đầu bài giảng. Thu Trang kín đáo nhìn quanh quất, tìm vóc dáng quen thuộc của người tình. Tiếng giảng kinh của vị linh mục trầm buồn. Người thông dịch lập lại những lời giảng tiếng Pháp sang tiếng Việt. Thu Trang nghe hoài, đâm ra quen thuộc với những chữ Dieu, Mon Seigneur… Những chữ dần dần thấm sâu xuống đáy lòng cô như chất đường keo đặc lắng xuống dưới đáy ly nước cam pha ngọt. Chúa ở đâu, có xa lắm không? Liệu Chúa có nghe thấy những lời cầu nguyện của mình không nhỉ? Đôi lần, Thu Trang đã hỏi Vĩnh như thế. Và bao giờ chàng cũng bắt đầu câu trả lời bằng một khóe cười xa vắng. Chàng hay nói, như một ông cố đạo, “Có cha mẹ nào mà không thương con cái, nhưng thương đâu có nghĩa là phải chiều theo tất cả mọi đòi hỏi của con mình. Phải không, Trang?” Thu Trang hỏi Vĩnh, làm cách nào chàng có được sự thanh thản trong tâm hồn giữa cuộc sống rối mù lo lắng này. Cũng vẫn một nụ cười mở đầu, Vĩnh chậm rãi, “Đức tin. Phải có đức tin, Trang à. Đức tin chở được núi. Chúa nói vậy đó.”
Đức tin. Đức tin là cái gì nhỉ. Thu Trang cay đắng nghĩ. Có phải đó là sự mù quáng tội nghiệp không? Như em đang mưu tính bỏ anh, mà anh vẫn một mực tin vào tình yêu của em dành cho anh. Vĩnh ơi. Đức tin của anh sẽ làm anh khổ. Thà rằng anh đừng quá tin rằng em yêu anh; yêu đến mức dám hy sinh tất cả. Trên cái bục giảng thấp lè tè, vị linh mục râu ria xồm xoàm vẫn tiếp tục nói về một người đi đường bị nạn không ai giúp đỡ. Sau cùng có một người ngoại đạo đi qua, cởi áo mình quấn lấy người bị nạn và đem về quán trọ, cho nghỉ ngơi, dưỡng bệnh… Giọng hùng hồn của người thông dịch làm xao động những mái đầu đăm đăm suy tưởng. Thu Trang đứng ở một góc nhỏ nhoi, bên cạnh cánh trái chiếc cửa lớn. Nhà thờ đông người, nhưng cô cũng thấy được thấp thoáng ánh sáng lập loè của những ngọn nến trắng. Cây thập giá chênh vênh trên bệ bàn thờ. Mái tóc bạc phơ của vị linh mục người Bỉ. Mái tóc màu xám – có lẽ vì lấm tấm những sợi bạc – của người thông dịch viên. Lũ trẻ con ngồi hàng ghế đầu. Những chiếc đầu bé nhỏ gật gù, nhúc nhích liên tục. Những đầu óc trẻ thơ ngoan đạo ấy thì có tội tình gì chứ, Thu Trang thầm nghĩ, mà cũng phải giam cầm ở trong vòng rào trại cấm? Phía sau lũ trẻ là những người lớn. Nam ngồi bên phải, nữ ngồi bên trái.
Có ai đó khẽ chạm nhẹ vào người Thu Trang. Cô quay lại. Vĩnh đứng bên cô từ hồi nào. Trên môi chàng có sẵn một nụ cười. Thu Trang hết nghe được những lời giảng lồng lộng trong không gian. Cô đằm thắm nhìn người tình. Vầng trán hình chữ nhật của chàng như cao hơn mọi khi. Mắt chàng có chút vẩn đục của sự mệt mỏi. Có lẽ chàng thức đêm nhiều. Mũi chàng vẫn cao. Hai má gầy hơn một chút. Những sợi râu tủa ra hai bên mép và dưới cằm. Da mặt chàng mướt xanh. Trong khoảng khắc, Thu Trang thu gọn hình ảnh thân thương của người tình vào đáy sâu trái tim cô. Vĩnh cũng nhìn cô tận tình như thế. Mắt chàng chớp chớp – có lẽ vì xúc động – như thu hình cô riêng lẻ, thành từng tấm hình, từng khúc phim trang trọng.
“Lại muộn thế?” Thu Trang thì thào.
“Ngủ quên,” chàng nói nhỏ vào tai cô.
“Tối qua thức khuya phải không?”
“Hả?”
Tiếng thì thầm của hai người bị tiếng vị linh mục át đi. Thu Trang chờ lúc vị linh mục vừa ngưng câu nói, cô vội vã hỏi nhỏ, “Thức khuya lắm phải không?”
Vĩnh lặng lẽ gật đầu.
“Nhậu, phải không?”
Người con trai mím môi, nén một nụ cười, và khẽ gật đầu.
“Hư!”
“Lâu lâu…”
“Lâu lâu cái gì?”
“Buồn!” Chàng thở hắt ra một nốt trầm trên dòng kẻ nhạc. Rồi cả hai cùng lặng thinh. Trên kia, bài giảng vừa chấm dứt. Đám tín hữu đứng cả dậy, cùng hát một lời kinh, mà nghe hoài, Thu Trang cũng đâm ra quen thuộc. Cô kín đáo hát theo một cách ngượng ngập.
Vĩnh thì không hát theo, mà ghé tai cô, thì thào, “Trời đẹp quá!”
Cô khẽ gật đầu. Sáng Chúa nhật nào trời cũng đẹp như thế này. Nắng hồng lao xao trên đầu cành, ngọn lá; quấn quýt trên từng tà áo. Rực rỡ, nồng nàn trên những đôi má xanh xao, những đôi môi ốm o tình cảm. Nắng sưởi ấm cái nhân gian tội nghiệp này. Sáng Chúa nhật có tiếng thánh ca du dương, trầm buồn. Sáng Chúa nhật không có tiếng loa phóng thanh gọi ban vệ sinh đi công tác, hay gọi dân tị nạn đi trình diện văn phòng cao ủy, hoặc văn phòng trại. Sáng Chúa nhật nào nắng ấm cũng xôn xao.
“Làm dấu đi Trang.” Vĩnh nhắc.
“Chưa quen.” Thu Trang bướng bỉnh cãi.
“Anh cầm tay làm dùm nghe.”
Bắt đầu nghịch ngợm rồi đây. Cô thúc khuỷu tay vào cạnh sườn người yêu. Anh chàng ngoan đạo cách mấy mà lúc đứng bên người tình là cũng kiếm chuyện nọ kia. Thu Trang nghĩ thầm và dự tính lúc xong lễ sẽ nói với Vĩnh ý nghĩ ấy. Không biết lúc đứng bên người khác, Vĩnh có vậy không. Cô thầm hỏi và liếc nhìn người con trai. Chàng nhìn lại cô, cặp chân mày nhướng lên như hỏi han. Thu Trang ném cho chàng một cái liếc xéo, rồi nghiêm trang quay lại, ngước lên bàn thờ. Tiếng chuông reo vang vọng. Không gian lắng xuống. Không một tiếng xạc xào. Giây phút linh thiêng nhất của thánh lễ đã đến. Lời thuyết minh của Vĩnh ngày nào vang vọng trong trí cô. Giây phút này, người ta tưởng niệm giây phút cuối cùng của Chúa trước khi bước vào cuộc hy sinh cuối cùng: chết cho nhân loại. Cô thấy lòng rung động những cảm giác lạ kỳ. Cô đã theo Vĩnh và ngoan ngoãn theo luôn tôn giáo của chàng. Chúa có biết điều đó không? Chỉ cần hai người được chấp nhận quy chế tÿ nạn. Chỉ cần hai người được cho đi định cư ở một quốc gia nào đó. Hai người sẽ làm đám cưới trong nhà thờ. Hai người sẽ thề hứa sẽ yêu thương nhau khi vui cũng như lúc buồn; khi bình yên cũng như khi hoạn nạn…
“Lên rước lễ không?” Vĩnh rủ cô lên ăn bánh thánh.
Thu Trang ngập ngừng, thì thào, “Trang chưa rửa tội mà…”
“Trang… khỏi rửa tội!”
“Chưa xưng tội nữa…”
“Trang có tội gì mà xưng?”
Bỗng dưng trái tim cô thắt lại, cô thấy quay cuồng chóng mặt mất vài giây. Trang có tội gì mà xưng? ừ, mình có tội gì nhỉ? Mình có đang lừa dối Vĩnh không? Tội nói dối là điều răn thứ mấy nhỉ. Thu Trang nhẩm đọc trong đầu. Hình như đó là điều răn thứ tám. Vĩnh vẫn đọc cho cô nghe mười giới răn của Chúa. Thứ tám, chớ làm chứng dối. Thuộc kinh vậy đó. Ngoan đạo vậy đó. Mà Chúa có đoái hoài gì tới mình đâu. Đầu óc cô rối bời. Những hình ảnh chung quanh chồng chập lên nhau như những mảnh kính vỡ. Hai bàn tay cô lạnh toát. Chúa ơi, nếu ngài có linh thiêng, xin cho con tìm được một người… thợ chụp hình có thể tin tưởng được. Lạy Chúa con vái van với ngài một điều đó thôi. Hôm nay, chỉ một điều đó thôi. Tiền bạc con có đủ hết. Chỉ cần một người thợ chụp hình có lương tâm, kín miệng và… ngay thẳng. Thế thôi. Hôm nay con chỉ xin ngài bấy nhiêu. Tuần sau bà Cao ủy vào trại, con sẽ phải có hình đưa cho bà ấy. Hai khóe mắt Thu Trang cay cay. Có gì đâu phải khóc lóc. Bên Canada bây giờ phụ nữ để ngực trần, đi dạo phố vào mùa hè, có chết chóc gì đâu!
Hai tay khoanh tròn, gài cứng lấy nhau như dính keo. Cái vòng tay cứng cáp ấy ép cứng lấy chiếc bụng thon, đang quặn lên những cơn đau kỳ lạ, nhưng quen thuộc… Thu Trang luôn cảm thấy như thế mỗi lúc trong lòng cô xốn xang những nỗi niềm không tên gọi. Buồn vui lẫn lộn như vậy đã từ biết bao lâu. Niềm vui ở đây dần teo tóp lại. Chỉ còn nỗi buồn mỗi ngày mỗi nở ra, trương phềnh như xác con vật chết trôi.
Vĩnh níu tay áo Thu Trang, kéo cô đi theo đám người lũ lượt tuôn ra khỏi khung cửa nhỏ bé của ngôi giáo đường. Nắng đã lên xế đỉnh đầu. Thu Trang ngước nhìn mảnh trời xanh biếc lọt giữa những tàng cây xanh lá.
“Uống cà phê chưa?” Thu Trang chợt hỏi.
Vĩnh ngơ ngác nhìn người yêu. Câu hỏi lạ lùng quá chứ. Câu ấy Vĩnh hỏi hoài. Mãi đến hôm nay Mới nghe câu của mình hỏi đi từ miệng người con gái.
“Làm gì ngơ ngác thế? Uống cà phê chưa?”
“Chưa.”
“Lại căng-tin đi.” Thu Trang nói như ra lệnh.
Vĩnh đã toan quay đi, lại ngoái ngay cổ lại nhìn cô. Ánh mắt chàng sáng lên như ánh mắt đứa bé được mẹ hứa cho quà. “Bộ trúng số hả?”
“Ừ,” Thu Trang ngậm ngùi. “Mới trúng số đấy.”
“May mắn nhỉ.”
“Trời thương.”
“Trang có cầu nguyện không mà trời cho trúng số?”
Thu Trang quay qua nhìn cái mặt ngẩn ngơ của Vĩnh. Ừ, em có cầu nguyện đấy chứ. Có cầu có thiêng, có kiêng, có lành. Mẹ em hay nói vậy. Không cầu chẳng lẽ tự nhiên tiền từ trên trời rơi xuống. Cũng vái van, xin xỏ dữ lắm chứ bộ. Nhưng cái thứ tiền này anh không biết được đâu. Ngoài em ra, sẽ chẳng ai biết được. Cứ cho là em trúng số đi. Cứ tin là em trúng số đi. Nghe Vĩnh.
“Có cầu nguyện chứ. Không cầu làm sao trúng..” Cô thì thầm.
“Số gì? Ở đây có ai bán vé số mà Trang đòi trúng.”
“Tiền may mắn thì cũng như tiền trúng số vậy.” Thu Trang nuốt nước miếng trong cái miệng khô đắng. Cơn nghẹn ngào vướng vít ở cổ họng. Những đồng tiền mỹ đo đỏ, xanh xanh, có hình những người đàn ông Mỹ lạ hoắc đối với nàng. Đồng tiền mua bán đầy quyền uy ấy…
“Đói bụng không?”
“Hả?” Vĩnh quay ngay sang nhìn Thu Trang khi cô chưa nói hết câu. Chất ngờ vực đầy trong mắt. “Bữa nay Trang hỏi những câu sang trọng nhỉ.”
“Không, hỏi thật đấy.”
“Đói chứ sao không, nhưng… sắp đến giờ cơm rồi.”
“Đi ăn mì.”
”Mì?” Hai mắt người con trai mở lớn. Con mắt ngơ ngác thấy ghét!
“Ừ, mì Mã Lai.”
“Sang nhỉ.”
“Em… trúng số.”
Vĩnh thừa biết là Thu Trang không có thân nhân gì ở nước ngoài. Thu Trang đọc được điều đó trong ánh mắt ngơ ngẩn của chàng. Chàng ngơ ngác như người từ một hành tinh nào đó vừa rớt xuống địa cầu, trước mặt một cô gái có đôi mắt tròn và miệng cười hốt hồn thiên hạ.
Một lát, Vĩnh như mới hoàn hồn. “Để anh đoán coi ai gửi tiền cho Trang nhé,” chàng lên giọng chọc ghẹo. “Ba mẹ thì không phải rồi. Bà con bên Mỹ, bên Canada cũng không rồi. Vậy thì chỉ còn Cao ủy… Chắc Cao ủy cho chứ gì? Phải không nào?”
Những lời nói của chàng như đinh đóng sâu vào trái tim Thu Trang. Phỏng đoán làm chi hở Vĩnh! Tim cô đập loạn xạ. Vĩnh này kỳ cục quá. Có ai tra khảo đâu mà phải khai báo thực tình.
“Sao vậy, Trang?” Người con trai bỗng đứng sựng lại, những ngón tay còn níu lấy áo Thu Trang.
“Không sao hết.” Giọng cô loang chất giận hờn xa vắng.
“Thôi, xin lỗi. Anh giỡn chơi cho đỡ buồn vậy mà.”
“Không sao!”
Cô thì thào và gượng nhẹ nuốt nước bọt trong cái miệng khô xuống cổ họng, cùng với nỗi buồn phiền đắng chát. Đừng bao giờ nhắc tới chuyện đó nữa nghe Vĩnh. Lòng em đang rối tung lên đây. Thu Trang thầm nhắc.
Vĩnh chợt quơ tay một vòng lên không gian rực nắng, “Đố Trang biết mình đang đi về hướng nào?”
“Hướng nào là sao?” Thu Trang thẫn thờ.
“Đông, tây, nam, bắc?”
Ngước nhìn bầu trời xanh biếc, thấy cái mặt trời chói chang lấp ló sau những tàng cây rậm lá, Thu Trang thờ ơ, “Hướng đông.”
“Sao biết hay vậy?”
“Nhìn mặt trời.”
“Ừ nhỉ.”
“Tự nhiên hỏi ngớ ngẩn!”
“Tại vì,” Vĩnh ngập ngừng nhìn lên ngọn lá mướt xanh. “Anh muốn nhắc Trang luôn luôn nhìn về hướng đông; hướng của tương lai…”
Hai người thong thả đi bên nhau. Đám đông tín đồ tản mát khắp nơi và dòng nước lũ tuôn ra khỏi cửa ngôi nhà thờ nhỏ bé ban nãy cạn dần, yếu dần. Thu Trang ngoái nhìn lại phía sau. Sân nhà thờ còn rải rác những đứa bé, vài người già ngoan đạo, và đôi ba cặp tình nhân. Trước kia, sân giáo đường là một trong những nơi thiên hạ hay đến chụp hình kỷ niệm. Thu Trang chớp chớp hai mắt vì ánh nắng chói chan. Cô mong nhìn thấy một người đàn ông, tay xách chiếc máy hình màu đen, lướt đi trong nắng nhập nhòe. Những bước chân thoăn thoắt của hươu nai trên đồng cỏ. Những người thợ chụp hình ngày xưa xách máy ảnh đi tìm khách hàng, giờ đi đâu hết cả rồi!
“Trang tìm ai vậy?” Vĩnh vừa níu cánh tay áo Thu Trang, vừa hỏi.
“Có tìm ai đâu.”
Người con trai chợt buông tay áo cô ra. “Bữa nay Trang có vẻ buồn?”
“Buồn gì đâu,” Thu Trang lắc đầu nguầy nguậy. “Có buồn gì đâu.” Cô lắp bắp những lời chối tội, và bước vội qua mặt Vĩnh. Chàng hấp tấp bước theo trên nền đất khô rải rác những mảnh đá vụn.
Hai người đi bên nhau, cách nhau một khoảng trống hẹp. Cả hai cùng rụt rè. Chỉ có cái bóng lùn tịt của hai người là gần gũi. Chúng vật vã chồng chập lên nhau, quấn quýu, hụt hơi. Thu Trang ngỡ ngàng nhìn bóng của mình trải ra phía trước mặt. Sao thế nhỉ. Hai người đi cách nhau một khoảng nhỏ mà sao hai chiếc bóng lại gần gũi đến lạ lùng. Cô gái đi bên cạnh người yêu mà đầu óc cứ băn khoăn vì hai cái bóng lạ kỳ. Mãi đến khi rẽ vào cửa tiệm của nhà thầu người Hoa, cô mới hết băn khoăn.
Vĩnh lách qua một bên, nhường chỗ cho Thu Trang len vào trước, trên chiếc băng ghế gỗ trong khoảng quán chật hẹp. Tiếng nhạc Tàu vướng víu không gian. Không khí dịu mát, nồng thơm mùi đồ ăn. Thường ngày, ít khi Thu Trang bén mảng đến cái quán hàng nhỏ bé này. Quán hàng chia làm hai khu. Một bên bày bán đủ thứ hàng hóa đắt tiền. Chồng áo len sặc sỡ gợi nhớ đến một vùng đất lạnh lẽo quanh năm. Quầy hàng đồ trang điểm phụ nữ lạ mắt, nhắc nhở về những đô thị đèn đuốc xa hoa. Đống va li nhiều màu vẽ vời hình ảnh những chuyến bay xuyên lục địa đầy thơ mộng… Và biết bao nhiêu thứ lặt vặt khác. Khu bên kia bày sơ sài bốn chiếc bàn bằng cây khẳng khiu, xếp cạnh những băng ghế dài mộc mạc.
Đó là chiếc quán bán duy nhất một thứ đồ ăn: mì Mã Lai cùng vài thứ nước uống lặt vặt. Người bán hàng nói tiếng Quảng Đông và có thể hiểu được tiếng Anh, tiếng Mã Lai, và vài ba câu tiếng Việt thông thường nên việc gọi món ăn không gặp trở ngại gì.
Thu Trang lơ đãng nhìn qua khung cửa sổ, bắt gặp lũ trẻ khẳng khiu, rách rưới, chạy lăng xăng bên ngoài. Những người đàn ông cằn cỗi đi lang thang trong nắng. Những người đàn bà khô khốc, đen đúa như những con mắm phơi khô, ngẩn ngơ nhìn về phía Kuala Lumpur bằng ánh mắt mỏi mòn hy vọng. Lẫn với những hình người rách rưới ấy, là vóc dáng của vài người đàn ông mượt láng, dăm ba người đàn bà hồng hào, phẳng phiu da thịt, đầy ắp áo quần, lòe loẹt phấn son. Vài cặp tình nhân dắt díu nhau đi về phía vòng rào trại. Vòng rào kẽm gai cao gấp hai lần chiều cao của một người. Những vòng rào kín bưng, chỉ có nắng, gió cùng lũ cào cào xanh, bầy châu chấu cánh tím, đám chuồn chồn lấp lánh, và vài con bướm loè loẹt là lọt qua được. Nhưng những sinh vật nhỏ bé ấy chỉ tạt qua một đôi lần, mê mải bay tìm một mùi hương. Xong việc, chúng lại bay trở về đồng cỏ, về dốc đồi thoai thoải xa tít tắp phía bên ngoài hàng rào trại cấm.
Khi những món ăn được đem ra, Vĩnh vắt chanh vào tô cho Thu Trang và đánh thức cô khỏi cơn mơ đặc quánh. Mùi hành tỏi xào thơm nồng khứu giác. Nước miếng chợt ứa ra đầy trong miệng. Lâu lắm mới có được một miếng ăn ngon. Thu Trang chợt thấy mang ơn người đàn ông xa lạ nào đó ở mãi bên Canada xa lơ xa lắc.
Vĩnh nói chuyện huyên thuyên. Câu chuyện của chàng cuốn Thu Trang theo. Tâm trí cô dật dờ trôi như cánh bèo trên dòng-sông-câu-chuyện chàng. Những sợi mì dài, dai và béo ngậy ở đầu lưỡi. Những sợi mì dẻo queo giữa hai hàm răng. Những sợi mì ngòn ngọt, mằn mặn, mềm ra, trôi xuống ngọt lừ cuống họng. Mùi thơm ủ lấy hai cánh mũi. Mùi thơm làm đê mê cảm giác. Cọng hành màu xanh bóng lưỡng. Miếng thịt màu nâu đỏ co quắp gối đầu trên những sợi mì vàng hườm. Những vòng tròn mỡ loang loáng màu sắc cầu vồng. Từng vòng tròn mỡ nhỏ gặp nhau gom lại thành những vòng tròn lớn hơn, rồi tan tác thành muôn vàn vòng tròn nhỏ khác sau mỗi cái khua động của đôi đũa.
“Lâu lắm mới được ăn lại một tô mì như thế này.” Vĩnh thì thào.
Thu Trang đáp lời chàng bằng nụ cười khoan dung. Cô lắng nghe tiếng nhạc Tàu vọng ra từ chiếc máy Cát sét lớn để trên quầy. Thu Trang ngước nhìn những phiến gương soi có hình vẽ vị tướng áo mão xênh xanh, ngựa xe rầm rộ treo ở quầy hàng. Cô bắt gặp mình trong đó. Một khuôn mặt cân đối. Đôi mắt xa vắng như chất chứa muôn ngàn lời không thể nói ra. Sóng mũi cao, hai cánh mũi thon đều đặn. Đôi môi hơi dầy một chút như thể đang ngậm đầy những lời trách móc, than van. Chiếc cằm suông sẻ, thanh tú. Mái tóc rũ những sợi mềm xuống một vừng trán cao, và trải dài xuống hai vai. Nhan sắc cô như một bài thơ u uẩn. Chỉ có màu da mướt xanh và đôi môi nhợt nhạt là dấu vết của những ngày tháng lưu đày trong trại cấm.
“Thu Trang giống ai biết không?”
Mải mê nhìn mình trong phiến gương, Thu Trang không biết Vĩnh cũng đang nhìn cô chăm chú. Câu hỏi bất ngờ của chàng làm cô bối rối. Cô gõ nhẹ móng tay vào thành chiếc tô tráng men, “Giống..mẹ?”
“Thì dĩ nhiên rồi. Nhưng còn giống ai khác nữa kìa.”
“Ai?”
“Huyền Trân Công chúa.”
“Xạo!”
“Thật đó.”
“Gặp Huyền Trân Công chúa bao giờ chưa mà bày đặt…”
“Gặp rồi.”
“Ở đâu?”
“Trong sách sử.”
“Anh… Vua xạo!”
“Nỗi buồn của Trang bây giờ cũng giống nỗi buồn xa xứ ngày xưa của Huyền Trân.”
“…”
“Trang giống hệt Công chúa Huyền Trân.”
Cô gái bối rối nhìn xuống ly cà phê của chàng.
“Công chúa Huyền Trân có một nhan sắc tuyệt vời…” Vĩnh thì thào. Thu Trang nghĩ là chàng đang tán tỉnh mình, (thỉnh thoảng chàng vẫn khéo léo khen cô như thế,) nhưng sao cô vẫn thấy bồi hồi. Quán đã có thêm những người khách. Vĩnh gọi bồi bàn lại tính tiền. Thu Trang ngại ngùng rút trong túi áo ra những đồng tiền xanh xanh đỏ đỏ. Trong một giây, cả hai cùng tránh nhìn vào mắt nhau. Những tờ giấy bạc màu xanh thẫm, màu đỏ gạch. Bao nhiêu? How much? Người bồi bàn nhận tiền và đem tiền thối trở lại. Con nhỏ đó đẹp quá, ông thấy không? Ừ, cặp mắt, cặp môi… Tiếng hai người ở bàn bên cạnh thì thào với nhau. Thu Trang bối rối. Vĩnh cũng nghe được những lời khen thưởng ấy. Chàng nghiêng đầu nhìn người yêu. Mắt chàng ánh lên tia sáng của niềm tự hào.
Lúc lách ra khỏi khoảng trống hẹp giữa cái bàn và chiếc ghế dài, Thu Trang nhìn sâu vào mắt Vĩnh. Lòng cô tan tác như những mảnh nắng mềm, xao xác bên khung cửa quán ăn. Còn nhau được bao lâu nữa hả Vĩnh? Tuần này em phải trả lời cho Cao ủy xã-hội rồi. Mà lòng em thì rối bời như cuộn chỉ len mất mối.
“Bây giờ Trang thích đi đâu?”
“Em phải về… Còn anh?”
“Lại phòng đọc sách. Đi với anh không?”
Thu Trang lặng lẽ lắc đầu. Vĩnh đi với Thu Trang một đoạn đường, qua những văn phòng trại, qua vài khoảng sân rực nắng lao xao tiếng cười nói của những người đồng cảnh ngộ. Tới đầu khu D26, hai người đứng lại. Vĩnh loay hoay một lát rồi ngập ngừng thọc hai tay vào túi quần. Chàng nhìn dãy nhà cao ráo, khang trang.
“Khu này là tầng cuối thiên đàng,” chàng ngừng lại như để lấy hơi. “Bên anh là tầng đầu địa ngục; khu của những người sắp được về lại quê cha đất tổ.” Chàng tần ngần, lấm lét nhìn sâu vào mắt Thu Trang như thể có điều gì không tiện nói ra. Mãi, chàng mới thở ra, thật nhẹ. “Thôi, anh về nghe.”
Vĩnh vừa mới quay đi thì Thu Trang gọi giật lại.
Nhìn vẻ hí hửng ngạc nhiên trên mặt chàng, Thu Trang biết chàng mừng vì tưởng cô đổi ý, muốn đi lên phòng đọc sách với chàng. Cái vẻ hí hửng ấy đổi ngay thành ngớ ngẩn khi Thu Trang hỏi chàng một câu chẳng đâu vào đâu, “Anh có quen ai có máy chụp hình không?”
“Làm gì vậy?” Chàng rút hai tay ra khỏi túi quần, buông xuôi hai bên thân người. Những ngón tay duỗi ra, chờ đợi.
“Em cần…” Giọng Thu Trang u uất như tẩm đầy nước mắt.
“Để anh tìm cho. Đừng lo.”
“Loại máy chụp lấy hình liền.”
Vĩnh toan hỏi gì đó, nhưng vội giấu biến vẻ thắc mắc trên nét mặt, cố làm ra vẻ tỉnh queo:
“Ừ, anh kiếm ra ngay. Đừng lo. Mai gặp lại nghe.”
Thu Trang gật đầu một cách nặng nề.
Bước đi một quãng, Vĩnh còn cố ngoái cổ lại, “Good–bye!”
Thu Trang quay đầu lại vẫy tay với chàng, với những mảnh nắng muộn đã bắt đầu ran rát nóng, với tiếng loa phóng thanh xé nát cả thinh không.
(Còn tiếp)
Bạn có thể nghe tác giả đọc phân đoạn này trên YouTube
bài đã đăng của Hoàng Chính
- mòn mỏi chờ ai đó trở về - 04.11.2025
- mùa thu cuối cùng - 09.09.2025
- cái đồ vô tổ quốc!–the stateless - 26.05.2025
- mấy sông cũng lội… (kỳ 10) - 28.04.2025
- mấy sông cũng lội… (kỳ 9) - 24.04.2025
- mấy sông cũng lội… (kỳ 8) - 21.04.2025
- mấy sông cũng lội… (kỳ 7) - 17.04.2025
- mấy sông cũng lội… (kỳ 6) - 14.04.2025
- mấy sông cũng lội… (kỳ 5) - 10.04.2025
- mấy sông cũng lội… (kỳ 4) - 07.04.2025
- mấy sông cũng lội… (kỳ 3) - 03.04.2025
- mấy sông cũng lội… (kỳ 1) - 27.03.2025
- mấy sông cũng lội… nợ những người không may mắn như tôi - 24.03.2025
- “And I’m Guilty of That!” - 07.02.2025
- chì riêng phạm nhân hiểu được - 01.11.2024
- như thời tiết không thể nào đoán trước - 26.09.2024
- còn lại một mình giữa nhân gian - 10.07.2024
- có gì mà phải vội vã nữa đâu! - 21.05.2024
- mịt mờ dấu chân quen - 18.04.2024
- có những thứ cần phải đốt đi - 20.03.2024
- ngõ cụt - 04.03.2024
- những viên thuốc giả cho một cơn điên thật - 29.01.2024
- giáng sinh này, giáng sinh xưa - 25.12.2023
- di vật - 14.11.2023
- nét vẽ vô hình của thằng bé mồ côi - 16.10.2023
- lời nguyền ở thế giới bên kia (phần 8) - 09.10.2023
- lời nguyền ở thế giới bên kia (phần 7) - 03.10.2023
- lời nguyền ở thế giới bên kia (phần 6) - 27.09.2023
- lời nguyền ở thế giới bên kia (phần 5) - 20.09.2023
- lời nguyền ở thế giới bên kia (phần 4) - 13.09.2023
- lời nguyền ở thế giới bên kia (phần 3) - 06.09.2023
- lời nguyền ở thế giới bên kia (phần 2) - 30.08.2023
- lời nguyền ở thế giới bên kia (phần 1) - 23.08.2023
- ở một nơi có rất nhiều barbie - 15.08.2023
- gọi về chốn xưa - 13.06.2023
- trầm hương phố lạ - 17.05.2023
- qua vùng biển khác - 25.04.2023
- lửng lơ giữa dòng - 21.03.2023
- Có đi cả đời... - 14.03.2023
- Những Thiên Thần Còn Sót Lại Ở Trần Gian - 02.02.2023
- gói quà không bao giờ mở ra - 23.12.2022
- Người Đàn Bà Phía Sau Những Chấn Song - 03.10.2022
- Viên Gạch Vỡ Ở Bức Tường Bá Linh - 09.09.2022
- Khi Loài Chim Thôi Hót - 27.06.2022
- Khung Đời Treo Lệch - 08.06.2022
- “Cho Tôi Một Tô Chữ Xào Dòn!” - 10.05.2022
- Sinh Thiết - 24.02.2022
- Thư Cho Bà Nội Ở Thiên Đàng - 18.01.2022
- Con Trai Bác Thợ Mộc - 22.12.2021
- Tháo Rời Khung Dĩ Vãng - 10.11.2021
- Hoàng Chính: Bây giờ người ta không nói (mà ói), không viết (mà giết) tiếng Việt! - 02.11.2021
- Ông Tướng Đầu Hói - 22.09.2021
- chạy về phía bình yên - 24.08.2021
- một đoạn trong thánh kinh - 02.08.2021
- Có Một Thứ Ông Trời Không Cho Hắn - 06.07.2021
- Thiên Đường Cũng Tan Theo - 19.04.2021
- Em Bé Lên Mười Trong Trại Tập Trung - 22.03.2021
- Huyệt Đào Trên Mộ - 15.03.2021
- Chờ Xe Rác Đi Qua - 01.02.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 25 (kỳ cuối) - 20.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 24 - 19.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 23 - 18.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 22 - 15.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 21 - 14.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 20 - 13.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 19 - 12.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 18 - 11.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 17 - 08.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 16 - 07.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 15 - 06.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 14 - 05.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 13 - 04.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 12 - 01.01.2021
- thư tình viết muộn | kỳ 11 - 31.12.2020
- thư tình viết muộn | kỳ 10 - 30.12.2020
- thư tình viết muộn | kỳ 9 - 29.12.2020
- thư tình viết muộn | kỳ 8 - 28.12.2020
- thư tình viết muộn | kỳ 7 - 25.12.2020
- thư tình viết muộn | kỳ 6 - 24.12.2020
- thư tình viết muộn | kỳ 5 - 23.12.2020
- thư tình viết muộn | kỳ 4 - 22.12.2020
- thư tình viết muộn | kỳ 3 - 21.12.2020
- Thư Tình Viết Muộn | Kỳ 2 - 18.12.2020
- Thư Tình Viết Muộn | Kỳ 1 - 17.12.2020
- Thằng Mọi Đen Không Là Con Của Chúa! - 01.12.2020
- Độ Đường Vừa Lỡ - 15.09.2020
- Cái Radio Của Bố Tôi - 06.05.2020
- Lệch cán cân đời - 20.03.2020
- Mùa Giáng Sinh Xưa Tôi Đã Hứa - 24.12.2019
- “Hòa bình rồi sao Ngoại chết chi dzậy!” - 30.04.2019
- Tiểu Hổ Gian Truân - 07.02.2019
- Có một phạm nhân ở giữa chúng ta - 31.12.2018
- Nỗi Khát Khao Trong Lòng Tên Thảo Khấu - 16.10.2018
- Cái vẫy tay thường thấy ở sân ga - 10.09.2018
- Ruồi - 19.09.2017
- Trôi theo cơn lũ - 21.11.2016
- Thư Tình Viết Muộn - truyện dài Hoàng Chính - 06.09.2012
- nàng tiên cá - 17.02.2012
- tấm hình chưa chụp - 03.01.2012
- người đàn bà ở đường Dupont - 16.11.2011