- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

mấy sông cũng lội… (kỳ 3)

Feature photo for DM

CHƯƠNG 8

Từ bữa đi Kuala Lumpur về đến giờ, má Năm đâm ra ít nói. Những người quen biết ở chung phòng hỏi thăm về sức khỏe, má chỉ trả lời vắn tắt là “đau bao tử tưởng chết!” Thu Trang cũng tránh né tối đa chuyện ấy, nhưng lòng cô không khỏi xốn xang, bứt rứt khi nghĩ đến kẻ nào đó đã làm cho má Năm “bệnh” đến nỗi phải chuyển ra Kuala Lumpur điều trị. Cô cố không nghĩ đến chuyện đó, vì chuyện của cô còn rối rắm, mù tung, nhưng hình ảnh má Năm nằm tênh hênh trên chiếc bàn khám phụ khoa của bệnh viện Sickbay cứ lởn vởn trong đầu óc cô.

          Buổi sáng, sau khi đi theo đoàn công tác vệ sinh, nhổ cỏ và quét rác chung quanh khu vực văn phòng trại về, má Năm và Thu Trang ngồi bên bờ cỏ, sát vòng rào trại. Những con châu chấu màu xanh tím nhảy tanh tách chung quanh hai người. Thu Trang lơ đãng nhìn theo hai cánh bướm chờn vờn bên nhau trên ngọn cỏ.

          “Bữa nay lao động có chút xíu mà mệt quá trời!” Má Năm vừa nói vừa đưa tay quẹt mồ hôi trán.

          “Má hết bệnh hẳn chưa?” Thu Trang hỏi, cảm thấy yên tâm vì chính má Năm đã gợi ra chuyện đó. “Bác sĩ dặn phải đi tái khám sao má không đi?”

          “Ối, có gì đâu mà phải tái khám.” Người đàn bà quơ tay, bứt vu vơ một cọng cỏ cao lêu nghêu ở bên cạnh, vò vò trong tay, chép miệng. “Ba cái chứng bịnh lẩm cẩm đó có nhằm nhò gì đâu…”

          “Sao không nhằm nhò. Coi chừng… nó làm độc đó.”

          “Hết rồi Trang ơi, Tao biết cái bịnh đó mà!”

          Bộ Má Năm bị bệnh đó thường lắm sao mà biết rõ quá vậy? Thu Trang tính hỏi thẳng má Năm cho bớt ấm ức, nhưng cô ngại ngần. Câu hỏi cứ thập thò ở cửa miệng, vướng víu ở đầu lưỡi. Tại sao lại như vậy được chứ. Má Năm này, thiệt tình!

          “Sao má còn than mệt?” Thu Trang bắt bẻ.

          “Hỏng có đâu. Mệt là tại sáng tao chưa ăn uống gì. Đói rụng rời tay chưn.”

          Thu Trang chợt nhớ đến những đồng đô la Mỹ xanh xanh đỏ đỏ, người đàn ông vô hình gửi qua tay Cao ủy cho cô, mà cô nhét thật sâu dưới đáy túi áo, có cài thêm chiếc kim tây cho chắc ăn. Thứ Tư này Cao ủy vào tới, mình cần ít nhất là một tấm hình “không mặc gì hết” để gửi qua bên kia đại dương làm tin. Hôm nay thứ hai rồi. Vĩnh hứa sẽ tìm dùm một người thợ chụp hình, nhưng chưa thấy chàng trả lời. Mới sáng hôm qua đây chứ đã lâu lắc gì. Vậy mà Thu Trang tưởng chừng như đã từ năm tháng nào xa lơ xa lắc. Thu Trang liếc nhìn những ngón tay gầy guộc của má Năm run run trên ngọn cỏ mướt xanh. Lòng cô áy náy lạ lùng.

          “Đi lại căng-tin đi má Năm.”

          “Làm cái giống gì ở đó?”

          “Ăn sáng.” Thu Trang hí hửng trả lời với một nụ cười vội gắn trên môi.

          “Tiền đâu mà ăn sáng?”

          “Con có.” Thu Trang vừa nói vừa vỗ vỗ vào túi áo bên cạnh sườn. Người đàn bà nghiêng đầu nhìn Thu Trang chăm chú, “Mày đẹp thiệt, Trang à. Má mày hồi còn trẻ chắc cũng đẹp dữ.”

          “Má Năm lẩm cẩm quá à!” Thu Trang ngượng ngùng.

          “Không, tao nói thiệt đó. Cặp mắt mày trong sáng mà lúc nào cũng ướt như tẩm nước mắt. Hai má hồng không cần đánh phấn. Hồng nhan đa truân, Trang ơi…”

          “Bây giờ má có đi ăn sáng không thì bảo?” Thu Trang chống tay đứng dậy. Má Năm cũng khom người, nhổm dậy:

          “Đi chớ, nhưng mà tiền ở đâu ra vậy?”

          “Chút xíu con sẽ kể cho má nghe,” cô choàng tay lên vai người đàn bà. “Luôn tiện cũng nhờ má một chuyện quan trọng.”

          “Chuyện gì vậy?”

          “Chút xíu con nói cho má nghe.”

          “Cha, bày đặt úp mở nữa… Mà nói cho hết nghe Trang.”

          “Dạ…”

          Hai người đi bên nhau về phía khu trung- tâm trại tỵ nạn, nơi có những văn phòng làm việc của Cao ủy, giám thị trại, phòng khám bệnh… Nắng nghiêng nghiêng xuyên qua kẽ lá của một tàng cây già cỗi mà Thu Trang không biết tên. Gió hiu hiu mơn man trên vừng trán tươm tướp mồ hôi làm Thu Trang cảm thấy dễ chịu.

          “Đi đâu đây?” Má Năm hỏi khi hai người đến gần khu nhà bếp, nơi có một tiệm tạp hóa nhỏ của người Hoa.

          “Đi thẳng luôn má. Qua khu trại B.”

          “Cái căng tin của người Tàu phải không Trang?”

          “Dạ.”

          “Cái cửa tiệm chạp phô đó bữa trước bị tụi Mã Lai dẹp một lần rồi, nhớ không, Trang?”

          “Vậy à?” Thu Trang ngơ ngác. “Tưởng Mã Lai chỉ cấm người Việt mình buôn bán thôi chứ.”

          “Tụi nó muốn mình đói để mình tự nguyện hồi hương cho sớm.”

          “Ác thấy mồ!”

          Thu Trang thêm thắt câu chuyện với má Năm cho qua. Thực sự, trong lòng cô chả còn chỗ nào để nghĩ ngợi chuyện ác hay không ác của những người giám thị trại. Lúc này cô chỉ mong sớm hỏi được cái câu quan trọng mà lúc nào cũng lởn vởn trong đầu cô.

          Cô nhẩm tính số tiền còn lại trong túi. Hình như còn ba mươi mấy đồng gì đó. Người đàn ông bảo trợ cô chắc phải giàu có lắm khi gửi cho cô năm chục đô mỹ chỉ để cho cô chụp một tấm hình “không có mặc gì hết.” Chắc anh ấy – Thu Trang tập nghĩ về con người rộng lòng nhân ái ấy một cách thoải mái, như người con gái Việt Nam thời trước nghĩ về người chồng hên xui may rủi chưa hề thấy mặt – vâng, chắc anh ấy giàu có lắm. Thu Trang lờ mờ thấy anh chàng ngồi trong chiếc xe hơi bóng loáng, chạy vun vút trên những phố phường Bắc Mỹ. Nắng chói nên cô không thấy rõ được mặt người thanh niên. Chắc chàng đẹp trai như tài tử Đặng Quang Vinh trong phim tình cảm Đài Loan có lần chiếu trên ti-vi ở hội trường. Và quan trọng nhất là chàng thương Thu Trang mê muội. Chàng nuông chiều Thu Trang như chiều một nàng công chúa. Chàng thương Thu Trang hệt như Vĩnh thương Thu Trang. Vĩnh, trời đất! Sao tự nhiên lại nhớ tới Vĩnh thế này! Những hình ảnh mờ ảo trong đầu cô sựng lại, sượng ngắt như hình ảnh trên màn bạc khi máy chiếu bị kẹt phim. Vĩnh ơi là Vĩnh. Chừng nào mới kiếm được cho em một người thợ chụp hình!

          Không còn chỗ trong quán cho Thu Trang và má Năm nữa. Thời buổi khó khăn mà sao thiên hạ vẫn có tiền đi ăn mì ở căng-tin mới lạ chứ. Thu Trang tự hỏi không biết có bao nhiêu người trong số những thực khách đàn bà con gái kia cũng nhận được tiền để chụp hình làm tin như cô. Má Năm kéo Thu Trang đảo qua khu vực bán hàng. Tiếng nhạc Trung Hoa quen thuộc. Thu Trang nhìn những dung nhan rực rỡ gái Đài Loan, gái Hồng kông, gái Singapore… in trên bìa những băng nhạc tàu. Y phục lộng lẫy, đồ trang điểm lấp lánh dưới ánh đèn máy chụp hình. Môi cười thắp sáng cả những bầu trời u ám nhất. Họ cũng là người như Thu Trang, như má Năm. Cũng là phụ nữ; cũng rộn rã niềm vui và eo sèo thống khổ của cùng một chủng loại. Thân xác nói chung một ngôn ngữ của sự chịu đựng, của những cơn đau quặn thắt mỗi kỳ kinh nguyệt, của nỗi đau thể xác bị xâm chiếm khi tâm hồn chưa kịp mở ngõ cho yêu thương bước vào, và sự mang nặng đẻ đau; một mình vượt cạn. Nhưng những người đàn bà ngoài kia thong dong, hạnh phúc hơn những người đàn bà quẩn quanh trong vòng rào kẽm gai trại tỵ  nạn này nhiều quá.

          “Có bàn trống rồi, Trang.” Má Năm kéo tay Thu Trang về phía quán ăn.

          Cô nhìn theo hai người đàn bà chải chuốt vừa bước ra khỏi quán. Một người mặc chiếc váy ngắn cũn cỡn hơn một gang tay ở phía trên đầu gối và chiếc áo thun bó cứng thân hình. Người kia mặc chiếc váy đầm xếp nếp từ thắt lưng tỏa xuống đầu gối, và chiếc áo sơ mi chỉ gài sơ sài hai nút ngực, phía dưới buộc túm lại với nhau, hở ra một khoảng bụng trắng nhờ. Họ cười nói xôn xao như thể đã có tên trong danh sách đi định cư.

          Đã ngồi vào chỗ rồi, Thu Trang còn ráng nhìn theo cặp chân hai người đàn bà chải chuốt ấy. Người mặc váy ngắn có cặp chân thẳng, thuôn dài và không bị trầy trụa lam nham những vết ghẻ ngứa như đa số những người đàn bà khác trong trại. Thu Trang không kịp nhìn kỹ cặp chân của người thứ nhì. Hai người đi khuất vào một khu nhà ở đầu dãy, ném lại phía sau tiếng cười dòn tan, trong như những giọt nắng lọc qua khung kính.

          “Hai con nhỏ đó…” Má Năm lẩm bẩm.

          “Sao hở má?”

          “Ngựa chớ sao!”

          “Hai người đó đẹp chứ, má Năm.”

          “Ừa, đẹp; nhưng ngựa quá!”

          Thu Trang buồn cười, toan tìm một câu biện hộ cho hai người đàn bà xa lạ, nhưng người bồi bàn đã đến bên cạnh. Cô gọi hai tô mì.

          “Uống gì không má?”

          “Khỏi, uống trà được rồi.”

          Người bồi bàn vừa quay đi, Thu Trang xoay đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ chan hòa ánh nắng. Chỗ này, hôm trước Vĩnh ngồi với cô, cũng ăn mì Mã Lai. Cổ họng cô ứ nghẹn cảm xúc. Chắc chẳng còn bao lâu nữa thì Vĩnh sẽ về Việt Nam. Đàng nào thì cũng xa nhau. Nếu không thể cứu vãn gì được nữa, cầu trời cho Vĩnh đi trước; cầu trời cho Vĩnh bỏ Thu Trang mà đi. Cầu trời cho Vĩnh làm như kẻ phụ tình, bỏ Thu Trang lại bơ vơ trên đất Mã. Để Thu Trang yên tâm mà theo người đàn ông xa lạ, vô hình, ở cái xứ Canada mịt mù băng tuyết ấy. Hãy cứ như thế đi. Rồi mai mốt em sẽ tìm cách bảo lãnh cho anh. Nghe Vĩnh.

          Niềm xúc động ứ nghẹn lồng ngực, trào lên cay cay hai khóe mắt. Thu Trang hoảng hốt. Cô không muốn khóc trước mặt má Năm. Cô bặm môi, nín thở. Cô gồng mình đè nén cơn xúc động trào sôi trong lồng ngực. Cô cố làm ra vẻ chai đá, lạnh lùng. Người bồi bàn vừa đặt hai tô mì xuống bàn, cô buột miệng:

          “Má Năm có quen ai có máy chụp hình không?”

Má Năm vừa cầm đôi đũa, đã sựng ngay lại, ngước lên, nhìn Thu Trang đăm đăm.

           “Chi vậy, Trang?”

           “Con cần chụp hình. Gấp lắm.”

           Có lẽ vẻ khẩn trương trên mặt Thu Trang đậm nét lắm, vì cô thấy được cả nét xớn xác trong đôi mắt mở lớn của má Năm.

“Chi vậy?”

           “Con cần chụp hình gấp. Chậm lắm là ngày mai.”

Má Năm đặt đôi đũa lại xuống bàn.

“Làm chi gấp vậy, mày.”

           “Nếu ngày mốt không có hình, con sẽ bị hồi hương.”

           “Thiệt không mày?”

           “Chỉ còn hai ngày thôi.” Nước mắt Thu Trang bỗng ứa ra, lăn dài xuống má. Cô ngồi sững người, không buồn lau nước mắt. Má Năm ngơ ngác nhìn Thu Trang, môi dưới má trễ xuống, khoe một chiếc răng bọc vàng đã xỉn như màu đồng đen.

           “Thôi được. Để tao kiếm cho.”

           Thu Trang đưa tay quẹt nước mắt. Đến bây giờ cô mới ngửi được mùi thơm, cay nồng của tô mì bốc khói trước mặt.

           “Má tìm dùm người nào kín miệng nghe má.”

           “Chi vậy mày?”

           “Thì má cứ tìm dùm đi mà.”

           “Con nhỏ này bữa nay kỳ cục.”

           Thu Trang lặng thinh, cắm cúi thọc đôi đũa gỗ vào tô mì có những sợi vàng hườm. Bây giờ nước miếng cô mới ứa ra và bao tử cô quặn lên vì đói. Chỉ còn hai ngày nữa. Thôi kệ. Tới đâu hay tới đó. Cứ chụp hình cho xong cái đã. Rồi chuyện đám cưới đám hỏi từ từ sẽ tính sau. Lo quá chỉ hại người chứ có giải quyết được gì đâu. Thu Trang tự nhủ và gắp những sợi mì óng nhẫy lên miệng. Vị ngọt của nước dùng quyện lấy lưỡi cô. Miếng ngon lịm đi trong miệng, làm cô nhớ tới mẹ cô ở quê nhà. Cứ nhớ tới mẹ là nhớ tới những dòng chữ ngắn ngủn trong tờ thư cũ. Bố mẹ thương con, cho con toàn quyền chọn lựa. Ai cũng được, chỉ cần thương nhau… Ngày xưa mẹ, bà ngoại, bà nội, bà cố… tất cả mọi người đàn bà Việt Nam thời trước, chẳng ai được quyền chọn lựa như con… Ừ thì con được quyền chọn lựa đấy, con được chọn giữa Vĩnh và người đàn ông xa lạ; giữa hồi hương và đi định cư ở Canada; giữa thiên đàng và địa ngục… Con hạnh phúc hơn mẹ, hơn bà ngoại, bà nội, bà cố… nhiều. Con cũng hạnh phúc hơn má Năm đang ngồi sờ sờ trước mặt con đây. Má Năm thương người ta lén lút, lúc mang họa, má chịu có một mình. Con phải chia xẻ với má Năm nỗi cô đơn của người đàn bà đi biển mồ côi. Ngày xưa mẹ vẫn hát đàn ông đi biển có đôi, đàn bà đi biển mồ côi một mình mãi đến bây giờ con mới hiểu…

          “Mì ngon quá hả Trang.”

          “Dạ.”

          “Chừng nào cần chụp hình?”

          “Nội ngày mai.”

          “Để tao kiếm cho, thế nào cũng ra.”

          “Máy chụp hình lấy liền nghe má.”

          “Tại sao?”

          “Tại… cần lấy hình ngay.”

          “Gấp dữ vậy sao?”

          “Dạ. Gấp lắm.”


CHƯƠNG 9

          “Cô muốn chụp ở đâu đây?”

           “Lại góc trại, phía gần nhà thờ.”

           “Bộ tính chụp tấm hình lấy tựa là bóng nhỏ giáo đường chắc!” Người đàn ông nắm chắc cái bọc ny-lông màu xám trong tay, gượng gạo pha trò. Thu Trang cố cười một cách tự nhiên, nhưng những sợi cơ vòng quanh khóe miệng cô cứng ngắc như thể khuôn mặt cô làm bằng sáp nóng, đang dần đặc keo lại. Tim cô đập như muốn vỡ tung lồng ngực.

          “Dượng Ba có phim chưa?”

          “Rồi. Nói nhỏ chút coi, Trang. Mà mầy muốn chụp mấy tấm đây?”

          “Một.”

          “Một?”

          “Dạ.”

          “Chụp làm chi có một tấm!”

          Thu Trang nuốt nước bọt, “Một tấm đủ rồi.”

          Hai người vừa nói vừa rảo bước về phía khu nhà xây cất dở dang gần khu vực nhà nguyện Công giáo và Tin lành. Lạy trời cho đừng có ai ở đó. Hai chân mỏi rời rã chỉ muốn quÿ xuống nền đất khô cằn cọc, xác xơ cỏ xanh. Bao tử quặn lên từng cơn, bơm trào nước miếng ra đầy miệng. Đầu óc quay cuồng theo những sợi nắng nhạt nhòe đơm bông trên dốc cỏ hoang. Một con bướm vẩn vơ vờn theo bước chân người con gái. Chao ơi là đời bướm thảnh thơi. Thu Trang thở mạnh để nén nỗi xôn xao. Gần đến địa điểm chọn để chụp hình rồi, mà cô vẫn chưa tìm ra được một lời để nói nghe cho hợp lý. Thu Trang như người bị ma hành, quỷ ám. Thôi thì cứ nghĩ đến đất nước tự do; đến những con đường ngập đầy tuyết trắng; đến người chồng chưa biết mặt ở phía bên kia đại dương. Nhắm mắt chụp cho xong một tấm hình không mặc gì hết. Cứ coi như mình trần truồng đứng trước ống kính máy chụp hình quang tuyến X, làm hồ sơ cao ủy, để được cứu xét vấn đề định cư vậy mà. Thu Trang tự nhủ, và khẽ liếc người đàn ông đang bước song song bên cạnh. Cô không bao giờ ngờ được. Không bao giờ. Người đàn ông cao lớn, lực lưỡng. Người đàn ông có giọng nói ồm ồm và rất thường ca vọng cổ trong phòng những lúc không có việc gì làm.

           Người đàn ông ấy bây giờ là người thợ chụp hình cho Thu Trang. Trên đời sao có lắm chuyện trớ trêu. Thu Trang đặt một tay lên bụng để ém cơn đau quặn ruột non ruột già xuống. Cơn đau của những lần ấu thơ lầm lỗi tày trời, chờ ba, chờ mẹ tuyên án phạt. Người thợ chụp hình – ai ngờ đâu – lại là người đàn ông chung phòng với Thu Trang. Cũng D26, phòng 2. Má Năm giới thiệu dùm Thu Trang. Lúc nghe đến tên người đàn ông, Thu Trang đã lạnh cứng người. Phải năm mười phút sau cô mới hoàn hồn. Sao má không kiếm ai khác? Lúc ấy cô đã bắt bẻ má Năm. Người đàn bà chỉ nhẫn nhịn trả lời, với chút hờn dỗi trong giọng nói. Mày tưởng dễ kiếm được người có máy chụp hình lấy liền trong cái trại tù này lắm sao! Vậy là Thu Trang lặng thinh. Vấn đề còn lại là làm sao nói chuyện được với người đàn ông để ông ta chịu chụp hình theo điều kiện ngặt nghèo của cô. Và mong ông ta kín miệng dùm. Thiệt khổ. Không biết cái thứ tự do cô đang phải đặt tiền cọc trước này có đáng để cô phải nhọc nhằn đến thế này không. Thôi kệ. Cứ liều thử đi. Coi như mình đã chết lúc ghe gặp bão trên vịnh Thái Lan.

           “Đi loanh quanh hoài vậy, Trang!” Người đàn ông cằn nhằn.

           Mặt Thu Trang rừng rực lửa than. Mắt cô hoa lên như sắp sửa bị cảm nắng.

           “Dạ, kiếm chỗ nào chắc ăn…”

           Thu Trang vừa nhai câu trả lời trong miệng vừa loay hoay kéo vạt áo, không để cho ngọn gió bất an lùa vào thân xác trống trải cô. Để cho việc chụp hình được mau chóng, êm xuôi, Thu Trang đã liều không mặc gì hết phía dưới bộ quần áo phong phanh trơ trẽn này. Không có đồ lót, bộ quần áo bên ngoài bỗng dưng rộng thùng thình, làm khắp người nổi gai như không mặc gì hết trên người. Gió lùa qua cổ áo, xuống ngực, xuống bụng lạnh băng băng. Gió lòn qua ống quần, thốc tháo lên trên khoảng đùi non rờn rợn. Gió làm người cô mọc gai. Cô rùng mình như bị cảm lạnh.

           Hai người xớ rớ dừng lại phía sau mảnh tường xi măng bỏ hoang, dường như còn sót lại của một kiến trúc dở dang nào đó. Bức tường cao quá đầu Thu Trang một chút. Ánh nắng chiều quét lên vách tường xi măng một màu xám nhạt. Một con châu chấu vụt bay, cánh tím xòa ra trong nắng óng ánh muôn màu. Thu Trang thấy mình như sắp nghẹt thở. Vẻ bực bội đậu xuống những nếp nhăn trên vừng trán người đàn ông. Đôi mắt có những đường chỉ máu đỏ nhìn quanh quất, lo âu.

           “Được chưa, tao lấy máy ra là chụp liền à.”

           “Dượng Ba…” Thu Trang nói không ra hơi, một tay níu lấy hai vạt áo, tay kia ém lấy đùi, chặn lấy ống quần no gió. “Chụp hình cho cháu xong, dượng làm ơn… đừng nói với ai…”

           Gió xoáy quanh bức tường, quấn lấy Thu Trang; gió căng quần áo Thu Trang phần phật như cánh buồm no gió.

           “Khùng quá! Lẹ đi mà.”

           “Dượng quay mặt đi dùm, chừng nào cháu kêu chụp, dượng quay lại chụp liền nghe.” Giọng Thu Trang lạc đi như sắp khóc. Hai đầu gối cô rụng rời. Chỉ vài giây nữa thôi, nếu người đàn ông không quay mặt đi, có lẽ Thu Trang đã quỳ sụp xuống, van xin, như những người đàn bà Việt Nam bất hạnh van nài lòng nhân của những tên cướp biển. Nhưng người đàn ông không đợi cho cô gái van xin. Ông ta chỉ chán nản quay mặt ra phía đồi cỏ hoang hút tầm mắt, ở phía bên ngoài hai ba lớp hàng rào kẽm gai dày đặc.

           Chưa bao giờ Thu Trang làm việc gì một cách mau chóng đến như vậy. Người đàn ông vừa quay mặt đi, bàn tay thọc hờ vào cái túi vải đựng máy chụp hình, Thu Trang đã tuốt hết quần áo ra khỏi thân thể mình. Bộ quần áo mỏng manh rụng xuống bụi cỏ, cánh tay áo phùng lên, phất phơ trong gió. Thân thể Thu Trang mọc gai. Ngực cô căng cứng như trái bong bóng thổi phồng quá mức. Gió suồng sã thoa bóp thân thể cô như những bàn tay đánh gió cho một thân thể chết trôi giá lạnh. Răng cô cắn lấy môi tê bằn bặt. Cô lom khom tìm cho mình một thế ngồi tự nhiên cho bức hình làm tin, như con bệnh o ép thế ngồi, kiểu đứng trước máy quang tuyến X của bệnh viện Sickbay, mong cho tấm phim chụp ra không bị nghi là nám phổi. Thu Trang quỳ một đầu gối xuống những thân cỏ ram ráp, cánh tay chống lên đầu gối của chân kia. Tư thế này tự nhiên. Ai đó ở trong đầu cô bảo thế. Hãy cười cho tươi, kẻo anh ấy không hài lòng. Ai đó nữa ở sâu tuốt trong lòng cô nhắc nhở.

           “Xong rồi, chụp liền đi dượng Ba.”

           Thu Trang có cảm tưởng giọng nói của cô rạn vỡ thành những mảnh vụn thủy tinh, rơi tan tác xuống một vực sâu không đáy. Cô nín thở, cố vẽ trên môi một nụ cười, nhưng hàm răng cô cứng ngắc, mặt cô chai sượng, môi cô tê dại. Người đàn ông quay vụt lại, máy chụp hình thủ sẵn trên tay như gã cao bồi thiện xạ.

           Thu Trang biến thành tượng đá vô tri. Thu Trang không thở, không ăn, không vui, không buồn, không lạnh vì gió, không ngứa ngáy vì cỏ hoang, không nhớ, không thương, không dĩ vãng ân cần, không hiện tại đớn đau, không tương lai hò hẹn. Thu Trang là cỏ hoang, là nỗi thống khổ keo đặc thành dáng con gái ngực đầy vun, hồng hồng, đo đỏ. Thu Trang vô tri giác nhưng sao Thu Trang vẫn còn nghe được tiếng kêu thảng thốt của người đàn ông.

           “Cái gì kỳ vậy, Trang?” Chiếc máy hình Polaroid buông thõng xuống trước bụng theo hai cánh tay buông xuôi, thất thần. “Mày khùng rồi Trang ơi!”

           “Chụp mau dùm đi, dượng Ba…”

           Thu Trang nghe tiếng mình hụt hẫng, xa lạ, loãng tan trong gió. Cô nhìn đăm đăm vào một không gian thăm thẳm xanh nào đó. Gió hất những sợi tóc loăn quăn xuống trán. Những sợi tóc vướng ở trên môi buồn buồn. Người đàn ông đứng sững ra đó, nhìn Thu Trang trân trân. Cô gái bật khóc. Nước mắt ứa đầy ra hai khóe mắt. Nước mắt xóa nhòa hết cảnh trời chiều. Nước mắt làm nhoè luôn khoảng không gian thăm thẳm màu xanh thẫm đang cuốn hút Thu Trang. Một tia chớp lóe lên. Tiếng máy rè rè chạy. Xong rồi đó!

           “Dượng quay mặt đi dùm…”

           Thu Trang bừng tỉnh, cuống cuồng quơ áo quần tròng vào người, vội vã và máy móc như bị ma ám. Cô sửa lại mép áo, cô vuốt lại chéo quần. Những chiếc nút áo khốn nạn, gài mãi không vào. Mười ngón tay cứng đơ. Cô nắm bàn tay lại rồi duỗi ra thật gấp. Những khớp xương dãn ra lụp cụp. Cô thù những nút áo khó gài. Gió xuồng xã vuốt ve, gỡ gạc thân thể cô mọc đầy gai góc. Thu Trang bước ào về phía người thợ chụp hình đang xoay lưng lại phía cô. Ông ta đã giấu chiếc máy vào trong bọc ny-lông và đang loay hoay ngắm nghía tấm hình mới chụp.

           Thu Trang đến sát bên người đàn ông. Tấm hình trên tay gã. Thu Trang thấy mình trong đó. Tròn đầy, thon gọn, trống trải, cuồng mê.

           “Cô Trang ơi, tôi không ngờ cô đẹp đến như vậy,” người đàn ông đổi giọng, suýt soa như người nhai trúng miếng ớt cay tê miệng lưỡi. “Mười mấy năm nay mới lại được nhìn thấy…”

           Thu Trang vồ lấy tấm ảnh trong tay người đàn ông nhanh như con chim xớt mồi. Cô nhét ngay bức hình vào túi áo trái.

           “Dượng tính bao nhiêu… cho cháu gửi…” Cô vừa lau nước mắt nước mũi vừa mở chiếc kim tây gài trên miệng túi bên phải. Người đàn ông nhìn sững Thu Trang như bị bắt hồn. Qua làn nước mắt, Thu Trang thấy môi người đàn ông trễ xuống một bên, và cái miệng rộng vẫn thường ca vọng cổ của ông ta méo xệch. Thu Trang móc ra những đồng đô la màu xanh từ trong túi áo. “Dượng tính bao nhiêu?”

           “Khỏi, khỏi… tiền bạc gì,” Người đàn ông ngượng ngùng đưa tay gãi cằm. Những dấu hỏi dọc ngang trong ánh mắt. “Nhưng mà chụp làm chi thứ hình đó vậy Trang?”

           “Dượng làm ơn đừng hỏi,” Thu Trang bật khóc thành tiếng. “Làm ơn đừng nói với ai. Cháu mang ơn suốt đời…”

           Cô buông mình chạy vút đi về phía nhà thờ Công giáo và Tin lành, bỏ lại phía sau cái bóng sừng sững của người đàn ông đã luống tuổi, ngẩn ngơ, sững sờ như đang bị hóa dần thành tượng đá vô tri.

           Lúc đi ngang ngôi giáo đường nhỏ bé, Thu Trang bước chậm lại, thầm thĩ với thần linh một lời cám ơn ngượng ngập. Và bỗng dưng hình ảnh mẹ cô hiện lên đậm nét trong trí nhớ. Mẹ cười với Thu Trang. Mẹ thì thầm, “Con lớn rồi…”


CHƯƠNG 10

Buổi sáng, lúc xếp hàng trước cửa bệnh viện Sickbay để xin phiếu khám bệnh, Thu Trang gặp Vĩnh. Chàng vẫn còn trên môi nụ cười héo như những bông cúc sau tết nguyên đán; những bông cúc trồng trong chậu sành, mẹ thường mua ngoài chợ hoa Nguyễn Huệ dạo nào. Tự nhiên, Thu Trang không thấy hứng thú nói chuyện với Vĩnh. Cơn đau quen thuộc ở phía bụng trên cùng với những ngụm nước miếng cứ ứa ra đầy trong miệng khiến cô làm biếng nói. Vĩnh theo nhóm thanh niên, thiếu nữ đi làm công tác vệ sinh. Chàng ngưng tay chổi, vồn vã hỏi Trang có khỏe không. Không biết có phải tại nụ cười gượng gạo trên môi cô lúc đó chua quá, nhạt nhẽo quá hay không mà Vĩnh sựng lại mất vài giây, con mắt ngơ ngác nhìn quanh đám người xếp hàng chờ cấp thẻ khám bệnh. Rồi chàng lại cười và lẩn đi theo đám người lao động. Thu Trang nhìn theo cái bóng èo uột của người con trai, lòng nặng nề như đá tảng. Nắng sớm đỏ hoe trên bức vách bằng mi-ca của căn nhà tiền chế dùng làm bệnh viện. Vài nhân viên y tế làm việc thiện nguyện đang sắp xếp giấy tờ, sổ sách, chuẩn bị cho vị bác sĩ của liên hiệp quốc vào làm việc. Trong trại cũng có một bác sĩ Việt Nam, người có bổn phận trực đêm và phụ tá với bác sĩ của liên hiệp quốc để điều hành bệnh viện Sickbay. Vị bác sĩ ấy là người đã khám bệnh cho má Năm bữa hôm trước.

          Cái hàng người ngồi chờ khám bệnh cứ dài dần ra như cánh tay của một con bạch tuộc khổng lồ. Thu Trang đảo mắt nhìn quanh. Bệnh nhân hôm nay hầu hết là đàn bà, đa số ẵm theo con nhỏ.

          Tiếng khóc nhừa nhựa của mấy đứa trẻ bệnh hoạn làm Thu Trang ngán ngẩm. Nước mắt nước mũi nhòe hết cả những khuôn mặt trắng nhờn nhợt. Vài đứa trẻ khác còn ngái ngủ, gật gù trên tay mẹ. Hình ảnh quen thuộc này Thu Trang đã thấy hoài, ở trước những phòng khám khu vực, trước những phòng đợi ở cái bệnh viện gần nhà, nơi mà ngày xưa, một đôi lần, Thu Trang đã phải đến để chờ khám bệnh. Gió buổi sáng dìu dịu vuốt ve đám người ngồi chờ vất vưởng trên khoảng sân hẹp. Mùi dầu gió cay nồng, mùi dầu khuynh diệp ngai ngái, mùi thuốc xoa gân, nắn xương cổ truyền lẫn trong mùi mồ hôi chua chua làm thành một thứ mùi nặng nề, keo đặc, khó tan trong gió; mùi của bệnh tật.

          Người bác sĩ Việt Nam vừa đến được vài phút thì cao ủy y tế cũng tới với cô y tá tóc vàng. Hai người đi bên nhau như đôi tình nhân tha thiết. Họ bước những bước vững chãi, thong thả, vai như muốn tựa hẳn vào nhau, và len lỏi giữa đám bệnh nhân tỵ nạn ốm o, vàng vọt. Lúc hai người đi ngang qua chỗ Thu Trang cô đứng, cô ngửi được cái mùi tươi mát của một thân thể năng tắm gội, và mùi hương dịu dàng của loại dầu thơm đắt tiền nào đó. Mùi thơm vẽ ngay ra cho cô một khoảng cách giữa những con người và đám sinh vật đang cố leo lên bậc thềm của những con người.

          Đám nhân viên y tế bắt đầu tíu tít làm việc. Tiếng loa phóng thanh từ văn phòng trại chợt hú lên rồi tắt ngấm. Thu Trang biết là người ta đang chỉnh máy để chuẩn bị đọc một thông báo nào đó. Tất cả nhân viên Việt Nam ở đây đều cảm thấy mình có chút quyền hạn nào đó đối với đồng loại. Nhân viên phòng thông tin cũng vậy, trước khi đọc một bản tin, một thông báo, luôn luôn chỉnh cho máy hú lên chói tai, để gợi sự chú ý của mọi người. Tiếng máy hú làm Thu Trang khó chịu. Đứa bé đang ngậm cái vú nhão nhoẹt của người đàn bà ngồi bên cạnh cô giật mình khóc ré lên. Một vài tiếng càu nhàu vang lên từ những cái miệng méo mó, xô lệch. Thu Trang cảm thấy bực bội, và muốn buông ra một câu cằn nhằn, nhưng cô sượng lại khi nghe loa gọi tên mình. Cô giật bắn người. Cao ủy xã-hội hôm nay làm việc sớm quá. Vậy là dự tính đi khám bệnh sớm để xin thuốc bao tử tan thành mây khói. Cô đứng bật dậy, lách ra khỏi hàng người, chạy vụt ra sân. Hôm nay thứ tư. Hôm nay cô phải trao tấm hình làm tin cho người chồng sắp cưới coi mắt. Ra khỏi sân bệnh viện Sickbay, cô phóng đi như một cơn lốc nhỏ về phía khu nhà của mình.

          Căn phòng trống trải. Cửa phòng mở về hướng tây nên nắng sớm không xiên được vào trong. Vài người chung phòng còn nằm phè trên giường, kéo dài giấc ngủ lơ mơ. Người đàn ông hay ca vọng cổ; người nhiếp ảnh viên riêng của cô cũng ở đó. Ông ta nằm co trong một góc giường, tờ báo cũ vàng ố che ngang mặt. Thu Trang cố không nhìn ai. Cô phóng lại góc giường của mình, bới tung đống quần áo, tìm tấm hình đã cất rất cẩn thận trong bọc ny-lông trắng đục.

          “Cao ủy xã-hội kêu, nghe không Trang?”

          Người đàn ông bỏ tờ báo xuống, nhắc Thu Trang. Ánh mắt của ông ta quét ngang phòng, tạt về phía Thu Trang. Tia nhìn của ông làm Thu Trang thấy ngứa ngáy ở lưng, ở ngực.

          “Dạ, nghe…” Cô trả lời vắn tắt và vồ lấy tấm hình, nhét vào túi áo trái rồi thoăn thoắt bước ra ngoài.

          “May mắn nghe Trang!” Người đàn ông buông theo một câu chúc lành.

Tiếng một người khác hòa theo, “Đừng có bị hồi hương như thằng Vĩnh nghe Trang!”

           “Dạ…” Thu Trang trả lời vội vã và tất tả chạy ra ngoài. Ở đây lâu rồi, có cái tình thắm thiết buộc người ta lại với nhau. Thu Trang chạy vùn vụt trong nắng sớm, tay ép chặt lấy túi áo trái. Bức hình bằng giấy cứng nằm căng trong túi. Thu Trang ở đó. Thu Trang; người con gái sắp về làm dâu xứ lạ…

           “Cô là Thu Trang hả, vào liền đi.”

Người nhân viên ban trật tự hất hàm với Thu Trang. Cô lướt nhẹ vào phòng như chiếc bóng. Cô cố nén mọi cảm xúc, nhưng không nén được những tiếng thở hổn hển thoát ra từ lồng ngực căng đầy sau khi chạy một quãng đường dài.

Người Cao uỷ ngồi đó. Nụ cười cũ kỹ nhưng vẫn còn sáng rỡ. Cô thông dịch viên ngồi kế bên, mỉm cười như mọi khi. Nụ cười không trọn vẹn; nụ cười chua chua, ngọt ngọt.

           “Mệt hả?” Cô thông dịch hỏi.

           “Dạ.”

           “Có hình chưa?” Người đàn bà ngoại quốc nhập đề ngay khi Thu Trang vừa ngồi yên xuống ghế. Có lẽ hôm nay Cao ủy bận nên bà ta có vẻ vội vã. Thu Trang thầm nghĩ. Cô sốt sắng thọc tay vào túi áo phải. Trong một thoáng, tim cô thắt lại. Túi áo trống rỗng. Cha mẹ ơi. Mất rồi sao? Cô cuống cuồng thọc vào túi áo trái. Tấm hình chữ nhật nằm gọn trong đó. Cám ơn trời. Cô run run đưa tấm hình qua khoảng mặt bàn rộng, cẩn thận úp mặt tấm hình xuống dưới. Lưng tấm hình màu đen. Tối như một khoảng của đêm đen u ám, nhưng Thu Trang vẫn thấy được hình ảnh đứa con gái ngồi co quắp trên bụi cỏ dại xum xuê. Đứa con gái có đôi mắt xớn xác, hoảng kinh như đôi mắt con nai tê dại trước nanh vuốt loài cọp dữ. Đứa con gái có hai chỏm ngực đầy xốn xang vừa qua tuổi dậy thì. Cô nhìn Cao ủy xã-hội bằng đôi mắt kẻ tội đồ oan uổng, chờ một câu phán quyết vô hồn.

Người đàn bà ngoại quốc mỉm cười, lịch sự nói gì đó với Thu Trang. Cô quay qua người thông dịch, kiên nhẫn chờ đợi.

           “Bà ấy hỏi cô là bà ấy có thể xem bức hình được không.”

           “Dạ… được.”

           Câu nói và cái gật đầu trang trọng được dịch lại chu đáo. Người đàn bà ngoại quốc cầm tấm hình của Thu Trang lên, lật lại, chăm chú coi. Thu Trang lo lắng nhìn chằm chặp vào đôi mắt biếc xanh của người đàn bà. Đôi mắt xanh như biển cả mà sao vẫn gợi cho Thu Trang nhớ tới những đôi mắt phán quan của công an, thuế vụ, giám thị, an ninh; những đôi mắt bán mua của người lái buôn xem xét món hàng.

           Cái bụng chợt quặn lên, khiến Thu Trang phải ngồi khom người lại để nén cơn đau. Người Cao ủy đưa tấm hình cho cô thông dịch, kèm một lời nhận xét nhẹ nhàng. Cô thông dịch dịch lại cho Thu Trang rằng bà ấy khen cô chụp hình ăn ảnh. Thu Trang muốn thở phào như đã thở phào khi nghe tin có người bên Canada muốn đứng ra bảo lãnh mình, nhưng cô ngừng lại kịp. Cơn đau trong bao tử cũng lắng ngay xuống, như chia xẻ với cô niềm vui thấp thoáng.

           “Cao ủy sẽ gửi bảo đảm hình này với toàn bộ lý lịch cô cho chồng sắp cưới của cô ở Canada,” cô thông dịch vừa nói vừa ngả người ra sau lưng ghế. “Cao ủy sẽ báo cho cô biết ngày giờ ông ấy sẽ qua làm hôn thú, và thủ tục giấy tờ bảo lãnh.”

           “Dạ… Cám ơn…”

           “Cô muốn hỏi gì không?”

           Thu Trang ngần ngừ. Cô muốn hỏi xem người đàn ông sắp cưới của cô có hiền lành dễ thương (như Vĩnh không? Trời ơi sao cứ phải nhắc đến Vĩnh hoài thế này!); rằng bao lâu nữa cô mới được đi định cư; rằng qua tới Canada rồi cô sẽ sống thế nào; rằng… Bao nhiêu là câu hỏi chực chờ trong cửa miệng, nhưng nhìn ánh mắt ngạc nhiên của người đàn bà ngoại quốc, cùng nét khó chịu ở đuôi mắt cô thông dịch, Thu Trang lặng lẽ lắc đầu.

           “Vậy được rồi. Cô về đi.”

           “Dạ, cám ơn cô. Thank you, Madam.” Thu Trang cố nói một câu ơn nghĩa bằng tiếng Anh. Người Cao ủy có vẻ bằng lòng. Bà ta cười tươi tắn và tíu tít nói gì đó mà dù có cố gắng lắng nghe Thu Trang cũng chỉ bắt kịp những chữ Beautiful, very beautiful… Cô thông dịch nói lại cho Thu Trang, miệng đầy ắp một nụ cười, “Bà ấy nói cô có thân hình rất đẹp, rất sexy… tức là rất khiêu gợi.”

           “Dạ, cảm ơn bà Cao ủy, cám ơn chị.”

           Thu Trang lủi thủi bước ra ngoài. Ánh nắng choàng lấy cô ấm áp. Đám người đứng chờ trước cửa văn phòng nhìn cô soi mói. Thu Trang thấy được nét áy náy, cảm thông xen lẫn chút thương hại vu vơ trong những cái nhìn ốm o ấy. Cầu trời không có ai nghe được những lời đối thoại giữa Thu Trang và cô thông dịch. Nếu không, chỉ trong một buổi, cả trại sẽ biết Thu Trang có thân hình sexy. Đám đàn bà sẽ ném cho cô những dè bỉu thô nhám. Bọn đàn ông sẽ chà xát cô bằng những con mắt mọc gai, bằng những câu ví von nọc độc. Và dượng Ba nữa; và Vĩnh nữa…

           Ra tới khoảng sân rộng trống trải, Thu Trang không còn biết đi đâu. Vài tuần, vài tháng nữa thôi, cô sẽ đi định cư ở Canada. Đưa người đi định cư. Đưa hoài, ta chết được. Câu thơ ai đó viết trên bức vách gần đầu giường của cô còn hoài trong trí nhớ.

           Thu Trang bơ vơ trên sân nắng như một oan hồn chưa siêu thoát. Có tiếng ồn ào ở phía cổng trại, nơi có văn phòng giám thị trại để cao ủy và các phái đoàn làm việc. Dường như có cả những tiếng hô khẩu hiệu đồng thanh. Chuyện gì nữa đây? Thu Trang rảo bước về phía văn phòng trại. Vừa rẽ khỏi khúc quanh, cô thấy ngay một đám đông lao xao hò hét. Lại biểu tình chống cưỡng bách hồi hương. Quen quá đi rồi. Có ai mổ bụng tự sát nữa không nhỉ. Thu Trang tự hỏi. Hò hét vẫy vùng, tự thiêu, mổ bụng cỡ nào đi nữa thì rồi cũng lặng lẽ đếm những bước nặng nề lên xe ca, để thiên hạ áp giải ra phi trường, hồi hương. Cao ủy, giám thị trại, cảnh sát nước sở tại bây giờ sáng suốt hơn ngày xưa nhiều lắm. Chỉ người nào tình nguyện hồi hương mới được đối xử tử tế. Kẻ ngoan cố ở lại sẽ sống được bao lâu với những cấm đoán khắt khe, những hình phạt vô cớ, những biện pháp ngặt nghèo?

           Thu Trang lẫn vào đám đông. Những người đứng hàng đầu đeo băng vải trắng tang chế trên trán, những chữ đỏ máu tô đặm trên nền vải “Tự do hay là chết.” Thu Trang nhìn quanh quất đám người xếp hàng san sát bên nhau như đám quân cảm tử. Vĩnh cũng ở trong đám tiền quân vô vọng đó. Đứng lẫn trong đám đông nhưng Thu Trang thấy rất rõ chiếc cằm vuông của chàng căng những nếp gấp xô lệch của bắp thịt. Những giọt mồ hôi lấp lánh trên má Vĩnh. Hai cánh tay gân guốc, hai bàn tay nắm chắc lại như đang đắm trong một cơn đồng bóng hung hãn. Liberty or Death. Vành chữ trên trán Vĩnh viết bằng tiếng Anh. Màu đỏ của máu me, thù hận. Vĩnh khác hẳn Vĩnh của những lúc ân cần, tha thiết bên cạnh Thu Trang. Vĩnh cũng khác luôn cả một Vĩnh mà Thu Trang mới gặp lúc sáng sớm. Vĩnh lúc này là một Vĩnh sẵn sàng lâm trận; một Vĩnh cảm tử quân, sẵn sàng lao vào chỗ chết để tiếng gào thét vô vọng của mình vang ra được cõi nhân gian bên ngoài vòng rào trại. Vĩnh ơi sao anh làm giống như người thanh niên tự sát hôm nào lúc sắp rút con dao giấu dưới áo ra, đâm vào thành bụng xanh xao. Thu Trang hoảng kinh. Cô chạy xô lại phía Vĩnh. Cô hung hăng, gạt những người đứng chung quanh ra hai bên. Cô luồn lách trong khối người nêm cối. Mùi mồ hôi oi nồng khứu giác. Tiếng chửi thề đuổi theo cô. Tiếng la hét, mắng chửi đổ lên đầu cô. Đừng tự sát Vĩnh ơi. Đừng mổ bụng, Vĩnh ơi. Đừng tự thiêu, Vĩnh ơi. Qua tới Canada, em sẽ làm giấy tờ bảo lãnh anh ngay. Cô lảm nhảm như con bé điên lúc vừa đến được bên cạnh Vĩnh. Anh chàng ngưng hô khẩu hiệu, sững sờ quay qua nhìn Thu Trang.

           “Trang làm gì vậy! Khùng hả?”

Giọng Vĩnh nghiêm khắc như giọng một viên chức đầy quyền uy trong văn phòng trại. Thu Trang sững sờ mất vài giây. Vĩnh có bao giờ nói chuyện với cô kỳ cục như vậy đâu. Vĩnh điên rồi. Vĩnh không còn là Vĩnh nữa. Vĩnh tuyệt vọng, Vĩnh sắp bị cưỡng bách hồi hương, Vĩnh sắp mổ bụng tự sát, đổ xăng tự thiêu. Thu Trang lùa tay vào thắt lưng Vĩnh, tìm con dao chàng có thể giấu dưới đó. Cái bụng Vĩnh hóp lại ngạc nhiên. Bàn tay Thu Trang không tìm được vật gì cứng khả nghi, ngoài cái dây thắt lưng da thô cứng.

           “Trang làm gì kỳ vậy?” Vĩnh gầm gừ trong cổ họng.

           Thu Trang xô lấn những người đứng bên cạnh cô, cố nhìn phía sau lưng Vĩnh xem chàng có giấu gì khả nghi như thùng xăng, thùng dầu hôi không. Cô mò mẫm phía bên ngoài túi quần Vĩnh. Cô thọc tay vào túi áo Vĩnh. Vài ba mảnh giấy vụn. Không có cái bật lửa nào trong người chàng. Thu Trang hít hít người chàng như con chó đánh hơi. Không có mùi xăng dầu. Vậy là Vĩnh không thể mổ bụng, cũng không thể tự thiêu được.

           “Đừng làm gì… nghe Vĩnh.” Cô thổi vào tai người con trai lời dặn dò ân cần của một người mẹ.

           Tiếng Vĩnh lẫn trong tiếng hô khẩu hiệu vang rền nghe loáng thoáng, tiếng được tiếng mất. “Trang… khùng… về đi!”

           Cái bao tử lại quặn lên một cơn đau thù oán. Nước miếng lại ứa ra đầy trong miệng. Thu Trang nuốt vội nỗi nghẹn ngào xuống, kiên nhẫn níu tay áo Vĩnh, hẹn hò, “Qua tới bên đó, em sẽ làm đơn bảo lãnh anh liền.”

           “Bên nào?”

           “Canada, Mỹ, Pháp, Úc… đâu cũng được. Đâu cũng bảo lãnh được hết mà…”

           Vĩnh thúc khuỷu tay, đẩy cánh tay Thu Trang ra. Mặt chàng hằm hằm hướng về phía trước. Hai mắt chàng đăm đăm xuyên vào khoảng không trước mặt. Giọng chàng lạnh lùng, “Về đi! Trang đậu thanh lọc rồi, khỏi cần…”

           Những ngón tay Thu Trang tuột ra khỏi mép áo Vĩnh lúc chàng vung hai tay lên để hô khẩu hiệu. Làm sao anh biết Trang đậu thanh lọc. Anh giận quá mất khôn. Anh đoán mò trong cơn giận dỗi. Anh điên rồi, Vĩnh ơi! Đám đông hung hãn trôi đi như cụm bèo khổng lồ dạt dần về phía văn phòng giám thị trại. Thu Trang thấy những người cảnh sát Mã Lai chạy đến từ phía cổng trại. Những người cảnh sát cầm súng dài trên tay lao xao chạy trong nắng, trông như những người thợ săn dàn thế trận để phục kích con mồi. Hai chân Thu Trang chôn chặt trên sân trại. Dòng sông người trôi dạt, cọ quẹt quanh cô. Vĩnh đã trôi đi mất vào dòng cuồng lưu của âm thanh và mùi mồ hôi chua nồng. Vĩnh không còn là Vĩnh nữa rồi. Vĩnh-người-tình tha thiết hôm nào đã được thay bằng một Vĩnh-người-tù mê man thù hận. Vĩnh ơi, bây giờ vẫn còn kịp. Em chỉ cần nói không với Cao ủy xã-hội, mình vẫn còn của nhau. Tại sao Vĩnh lại xô đuổi em. Vậy là xong nhé. Lỗi không phải tại em nữa rồi. Thu Trang tách khỏi đám đông, lầm lũi trở về khu D26. Bụng cô quặn lên như miếng giẻ rách bị vắt khô.

           (Còn tiếp)

           Bạn có thể nghe tác giả đọc phân đoạn này trên YouTube

bài đã đăng của Hoàng Chính