Bài đã đăng của Ngu Yên
Ernest Hemingway Chờ Người Mất Ngủ Đi Ăn Khuya
Bướm đêm, kêu vo ve, tìm máu.
Trăn trở, xuống bar Brazil, tìm nhạc.
Quán ít người.
Nhưng khách vô hình đông vô số.
Phỏng vấn Gabriel Garcia Marquez: Câu Chuyện Chưa Kết Luận (Kỳ 3)
Để trở thành một nhà văn chất lượng, cần phải hoàn toàn minh mẫn suốt thời gian viết lách, và có sức khoẻ tốt. Tôi hầu như phản đối quan niệm lãng mạn cho rằng viết văn là sự hy sinh và viết hay hơn trong tình trạng tài chánh kiệt quệ hoặc tâm tình dày xéo. Tôi cho rằng cần phải có tâm tình ổn định với điều kiện thể lực.
Phỏng vấn Gabriel Garcia Marquez: Trăm Năm Cô Quạnh Và Mùa Thu Của Nhà Độc tài (Kỳ 2)
Văn học chẳng là gì cả, chỉ như nghề thợ mộc …. Viết một điều gì đó cũng gay go gần giống như đóng một cái bàn. Làm cả hai việc này đều thực tế, dữ liệu cũng khó như gỗ. Cả hai đòi hỏi thủ thuật và kỹ thuật. Về cơ bản, cả hai bao gồm một ít pháp thuật rất nhiều gian khổ. Như Proust đã nói, mười phần trăm cảm hứng, chín mươi phần trăm mồ hôi.
Nghệ Thuật Viết Tiểu Thuyết: Gabriel Garcia Marquez (1927-2014) – Kỳ 1
Kết quả trong thực tế, tất cả những gì phát triển trong văn chương của tôi là những ngôi nhà, người dân và ký ức. Tôi không chắc, liệu mình đã đọc Faulkner hay chưa, nhưng tôi biết, lúc đó, chỉ có mỗi kỹ thuật như Faulkner mới có thể giúp tôi viết lại những gì nhìn thấy.
Nghiêm. Nhắm Mắt.
Giữa những lúc Nghiêm, mơ mộng rất cần thiết, tưởng tượng thoát nặng nề, phiêu diêu thoải mái.
Nhìn sự Nghiêm trên mặt một người, nhìn thật kỹ, đừng nháy mắt, nhìn thật lâu. Sẽ thấy họ cười thầm.
Wislawa Szymborska: "Tôi Không Biết"
“Tôi không biết” là ý thức cần thiết cho bất cứ ai, nhất là kẻ sĩ, triết gia và nghệ sĩ, đứng đầu là thi sĩ. [Ngược lại],”tôi biết” là nguyên nhân tạo ra những mâu thuẫn, phức tạp, công kích …. Nếu là những người nắm vị trí quan trọng trong xã hội, quốc gia, “tôi biết” có khi tạo ra những thảm họa cho quần chúng, cho dân tộc ….
Tình tang tích tịch tình tang. Thạch Sanh, sao lại giống chàng Lý Thông?
Lý Thông có bút nhưng không mực. Dùng nước dơ đậm đặc viết văn thơ. Giấy tuy trắng vẫn bốc mùi tử khí.
Ngày ngày anh em thi thố tài năng.
Đã Thì Không Thể Sẽ ♦ Mở Mắt Làm Gì, Đôi Khi Cần Thiết Trốn
Trời mưa. Ngoài sân dưới gốc cây Vạn thọ, thấy con cóc
bất động
mắt nhắm nửa chừng, tay trước đút dưới hòn đá, hai chân sau chỏi mỏi mòn, bụng tóp như cố vận hơi lấy trớn. Vì sao?
Tưởng Tượng + Thực Tế = 2+200=1000000 + <
Hãy đâm linh hồn như hai cây dáo xuyên hai bàn chân xuống sâu lòng đất, giữ đôi chân đứng không bao giờ ngã như chiến sĩ trong trí tưởng của cậu trai mới lớn.
Hãy đưa trái tim ra như cái khiên…
Đợi và Chờ… ♦ Hy Vọng và Thất Vọng…
Như cây mọc, nó chờ đợi gì? Bốn mùa hay mưa nắng? Những lập lại cần gì phải chờ. Những thói quen cần gì phải đợi. Những luân hồi không ý nghĩa xanh tươi. Nó chờ đợi gì? – Một đàn chim từ phương xa, bất chợt đậu lên cành kể lể.
Sáng Tạo, Sao Nằm Nơi… ♦ Di Sản Đầu Lâu
Đời người khi tử biệt chỉ để lại xương sọ. Có cảm thấy điều gì tàng ẩn ở điểm này?
Nếu trái tim quan trọng, sao lại cháy bốc hơi. Nếu con mắt, cái lưỡi, bộ sinh dục quan trọng, sao lại cháy không còn dấu tích.
Tiệc Tất Niên Tổng Kết Văn Chương Năm 2014
– Chưa bao giờ thấy độc giả, không biết.
– Mời ngồi đầu bàn.
– Kê vài cuốn tự điển cao lên, độc giả hơi thấp.
– Nhớ dâng trà.
Bí Mật Tình Yêu Không Có Trong Thơ Tình
Chắc em còn nhớ: Ở Tuy Hòa có hè phố vắng đêm cuối tuần, đưa em đi, lần đầu hai đứa hôn nhau, vụng về xém ngã. Phố Tuy Hòa có vỉa hè bắt đầu, nơi mưa gặp sông, nơi nước ngọt hòa nhau thành nước miếng, chảy vào máu, theo xuân hạ thu đông, vượt thăng trầm hướng về thế giới tình yêu.
Je Suis Charlie. Nous Sommes Charlie.
Ngày 11 tháng 1 năm 2015, hơn bốn mươi lãnh tụ, hơn một triệu ba người, tay trong tay, bước đi lúc ba giờ trưa, trong thành phố Paris, bảo vệ quyền tự do báo chí Charlie Hebdo, “Je Suis Charlie,” bảo vệ nạn nhân khủng bố “Je Suis Ahmed.”
Tiếng Kèn Vang Lộng Khúc Nhạc 2603
Căn nhà Big Horn nằm lưng chừng đèo, treo cuối dốc sâu.
Giữa trời thu và dòng Colorado chảy vào hồ Travis.
Nước trong in bóng chim bay sống động, khiến đàn cá giật mình tưởng thiên thần.
Bệnh Quấy Nhiễu ♦ Chia Nhau Văn Tài, Làm Gì Có
Những cái đầu gật gù tán chuyện bi quan trong quán, trong phòng khách, ngoài vườn sau, sân trước. Những cái đầu lỏng lẻo nặng buồn đau tự nguyện. Giận dỗi đất trời, chê người chung quanh. Khinh thế ngạo vật…
Mở cửa đi ra, không cần đóng, người ở lại sẽ khóa
Đàn bà xuất hiện chật phòng
vây quanh giường bệnh
đứng trên bàn ghế cốt chỉ cao hơn
họ san sát vào nhau cho đủ chỗ.
Thể Thơ Mở Rộng
Không có sự tự do nào vô hạn cả, kể luôn sau khi chết. Bản thân của Tự Do bị giới hạn ở chữ Tự, ” “, nghĩa là tự mình. Mỗi tác giả đã tự có giới hạn. Mỗi phóng túng đã tự có giới hạn. Mỗi bài thơ đã tự có giới hạn. Do đó, thể thơ mở rộng là đi từ giới hạn nhỏ ra giới hạn lớn. Như nhìn qua khung cửa sổ rồi nhìn qua cửa lớn, cho dù ra khỏi nhà, giới hạn sẽ là tầm mắt.
Cây Đậu Tương Tư ♦ Linh Xác
Ai cũng sợ linh hồn bị bệnh, phạm pháp, bị giam tù.
Ít ai ngờ linh hồn là cai ngục.
Không có tù, cai ngục sẽ làm gì?
Đại Đế và Người Xuôi Sông
Buổi chiều khi Alexander đóng quân bên dòng sông Hằng
Nước từ Tây Tạng tuôn qua Hy Mã Lạp Sơn về biển Ả Rập
Nắng chiều làm đậm thêm làn da chinh chiến nắng mưa
Sóng cùng gió thì thào như tiếng binh sĩ nhớ nhà than vãn
Nghệ thuật sửa thơ của Linda Pastan
Sửa chữa bài thơ là nghệ thuật “tự làm chủ bút”. Sửa chữa được gọi là nghệ thuật vì nó có thể làm cho bài thơ hay hơn hoặc dở hơn, sáng hơn hoặc tối hơn, giá trị hơn hoặc giảm sút. Tự giám định bài thơ của mình là chuyện làm khó khăn, nhưng có hai yếu tố…
Cuội với trăng: Nói dối về sự thật đã dối
Cuội cầm đời mình như cầm quạt mo nhưng thiên hạ tưởng Cuội là Bờm. Đành thôi, nhận lấy hòn xôi, tránh phiền hà trao đổi.
Những kẻ nói dối về sự thật, không đứng chung với Cuội.
Sáng
Già chưa đủ chưa sợ chết
Bệnh chưa đủ chưa sợ nhà thương
Yêu chưa đủ thường mơ người khác
Buồn chưa đủ chưa ham chơi
Câu chuyện của ai bệnh nặng nhưng không bao giờ chết
Ông tôi bị bệnh
bệnh nặng
bao nhiêu đời con cháu không ai quản thúc
những đứa con hoang đàng
những đứa cháu hư hỏng
Ca sĩ, hãy hát thật hay. Quên đi chuyện bên ngoài cửa sổ.
thành phố rối loạn triệu chiêm bao ồn ào trong giấc ngủ
chiêm bao không hát hay
nhưng làm người mê sảng.
Cô ca sĩ tiếp tục nói
Tra Cứu Thơ Theo Sách Đã Mất
Trong vương quốc thơ
người trò chuyện bằng thơ
làm chính trị bằng thơ
buôn bán bằng thơ
tất cả sinh hoạt đều bằng thơ
Nó Cân Càng Ngày Càng Nặng
Mỗi đêm trước khi ngủ
cân sự chết
nó càng ngày càng nặng
càng nói nhiều điều khó hiểu


Bình Luận mới