Bài thuộc thể loại: Tự truyện
MẸ TÔI
Bà thích ngồi vui vầy giữa bạn bè, người giúp việc, nghe họ kể mọi chuyện, chỉ mỉm cười chứ không cười lớn tiếng. Mẹ tôi không phải là người ít nói, nhưng thích sự im lặng, đó không phải là sự im lặng khó hiểu, sự nghiêm nghị, sự hờn giận, sự cô độc, mà đó là sự im lặng của khu vườn, có chút bẽn lẽn
ngón tay

Người khách cắn răng đưa tay ra, bàn tay phải, nhắm mắt lại. Người chủ nhà nhấc thanh đao lên, to bản, lưỡi sắc bén như lá lúa.
thầy bói

Tại sao tôi phải ra đi?
Tự do không phải là một ý tưởng. Tự do là một kinh nghiệm cá nhân, không thể chia sẻ.
Nhưng tôi có cần tự do không?
Nhiều người không cần nó. Họ cần thứ khác, như hạnh phúc.
Mọi thứ có linh hồn không?
thủy táng

Tôi cúi mặt nhìn kỹ đôi dép sợ chúng sút ra, nhưng không, chúng vẫn nằm đó, ôm lấy đôi bàn chân nhỏ bé lướt qua mạn thuyền như chân của con chim hạc, vừa cất mình đã kêu lảnh lót vang xa trên mặt nước.
GIỌT HỒI SINH

Tôi tin Người Phụ Nữ gần chạm tới tuổi bách tuế này, đã một lần trôi sang cõi khác vài ngày rồi hồi sanh lại, đã chất ngất phù vân danh ảo, đã lặn sâu đáy vực khổ đau mất trắng, đã … níu được hồn người tri kỷ bằng lời tỏ tình dấu kỹ sau sáu mươi năm … giờ có đi lúc nào thì với Cô, có lẽ cũng là sống đủ.
Bình Luận mới