- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

Vương Ngọc Minh: Không Bán Rẻ Linh Hồn

Lưu Diệu Vân: Dù muốn dù không, chúng ta cũng không thể phủ nhận rằng biến cố 30 tháng Tư đã tạo nên những ranh giới vô hình: ranh giới thời gian giữa văn chương trước và sau 1975, cũng như ranh giới không gian trong và ngoài nước. Theo ý riêng của tác giả, biến cố này đã (và đang) đem lại những ràng buộc hay tháo gỡ nào trên nền văn học Việt Nam. Và nếu không có biến cố này, văn phong/đề tài/ý thức trong sáng tác của tác giả sẽ khác với bây giờ không, và nếu có, khác như thế nào?

Quả đúng vậy, thưa chị Lưu Diệu Vân, chúng ta không thể phủ nhận cái biến cố 30 tháng tư quái quỷ ấy, còn nhớ, cũng nhân cái biến cố quái quỷ đấy, năm nào? ông võ văn kiệt, thủ tướng của phe, đã kịp thời chụp, nắm, được cái biến cố quái quỷ ấy, và hiện đang giữ rịt, hồi còn sống, đã nói, đại khái: trong cái ngày 30 tháng Tư đấy, có cả triệu người vui, thì cũng có cả triệu người buồn. Ya! Tôi, một trong số cả triệu người buồn ấy, thưa chị Lưu Diệu Vân, do đó, riêng, đối với tôi, cái ranh giới không gian giữa Việt Nam và Hoa Kỳ, nơi tôi cư trú, rõ ràng lắm, bước một bước, về phía Việt Nam, lập tức sẽ trở nên cả triệu người vui, nên, theo ý, riêng tôi, cái biến cố quái quỉ ấy, đã (và càng) đem lại cho bản thân, cá nhân tôi, cơ man là ràng buộc, nào quá khứ tang thương, không thể quên, tương lai, có tìm kiếm cũng mờ mịt, vô vọng. Ya, bây giờ, cái gọi nền văn học, cho là của chung Việt Nam, bao gồm cả mảng văn học mấy mươi năm của miền Nam, trước 1975, theo tôi thấy, chúng ta nên tháo gỡ hẳn, cái mảng đấy ra, để riêng, để chung tội cho nó, còn, nguyên cái gọi nền văn học Việt Nam, ở miền Bắc, từ trước và sau 1975, nó vốn, luôn luôn bị ràng buộc, thủ dâm, thiển ý, thôi, chúng ta, hãy để cho bị ràng buộc, thủ dâm, luôn đi, ai muốn về trong đấy, trường chinh, hòa hợp, viết lách, mong cầu một sự công nhận từ cái gọi nền văn học Việt Nam đấy, cứ việc. tóm lại, giả như, không có cái biến cố quái quỷ ấy, văn phong của tôi chắc chắn sẽ không dấm dẳng, phần đề tài thì, dù còn đánh nhau, hay đã ngưng do phe chúng ta, tức miền Nam, kịp chụp, nắm lấy cái biến cố 30 tháng Tư quái quỷ ấy, tất, sẽ không có chuyện ly tán, trong, ngoài, ôi thôi, bấy giờ trùng trùng đề tài, mặc sức khai thác, tung hoành, và, rốt cùng, thực ra, có hay không, cái biến cố 30 tháng Tư quái quỷ ấy, đã là người sáng tác thơ ca, chuyên nghiệp, riêng tôi, tôi ý thức hoàn toàn, một cách triệt để, không thể để bất kỳ một cường quyền, thế lực nào, bẻ gãy ngòi bút mình, và, một điều nữa, chắc chắn tôi sẽ không bán rẻ linh hồn!

Ranh Giới Vô Hình

mẹ của mẹ tôi tức
là bà cố ngoại lũ
cháu tôi trong đám cưới
em kế mẹ tôi tức
là dì tôi tức là
bà dì của lũ cháu
tôi đã nói “ông ấy
(tức ông cố ngoại lũ
cháu tôi) bước vào tuổi
già phát cuồng lên vì
yêu… yêu đến nổi suýt
mất mạng… liệt giường…” nói
rồi bà cười bẽn lẽn

khi tôi nhắc tới chuyện
đó vợ cả tôi (tức
bác dâu lũ cháu tôi)
chả hiểu sao cô ấy
trở nên thực mạnh mẽ
liên tiếp quật ngã tôi
trong đám ma ông nhạc
tôi (tức ông bác nhạc
lũ cháu tôi) cô em
gái út vợ tôi (tức
dì dâu lũ cháu tôi)
nói câu xanh dờn “bố
còn sống thêm nữa thì
thực tệ lậu ông con
rễ tức chồng chị cả
tức anh rể con đã
có thể dùng búa tạ…”

nghe thế dường ai cũng
nhận ra vấn đề mối
quan hệ bác cháu với
lũ cháu đối với tôi
30 tháng tư năm
nay cứ lẩn quẩn cứ
đeo nặng trĩu tới độ
muốn nhấc lòng lên về
cho xong một kiếp đời
vậy mà cũng không thể!

bài đã đăng của Vương Ngọc Minh