Khi một mênh mông chảy lút đất cát
Con cò đau lòng bay bay trên không
Khi một nỗi đau tự ôm mình khóc
Con cá buồn phiền quấn quấn cụm rong
Trong cơn hấp hối ngó qua cửa sổ
Ánh sáng rụt rè chùi vào đường hầm
Xác thân mong manh biết mình bụi bặm
Sống chết ơ hờ quanh quẩn bao năm?
Cơn ho tức ngực khò khè ứ máu
Cơn đau tất nhiên hít thở không lâu
Khi một xa xăm xói mòn ảo giác
Những ngọn đèn cầy sắp tắt nhìn nhau
Bài ca cuối cùng trống kèn gào khóc
Sợi tóc mong manh xếp hàng mong manh
Liệm trên thịt da nỗi buồn nhăn nhúm
Cuối cùng may còn một chút tro than.
.