Hãy bắn, rồi ném hết những tên ấy vào trong sọt rác
đầu tiên phải là mấy tên buôn lậu tư tưởng
làm cho những người lính đứng sau bức tường
không còn mơ về những bài ca mà ta sáng tác
mà lẩm bẩm những lời ca nhập lậu điên khùng.
Bắn, bắn, bắn… cho đến khi anh thấy
khẩu súng ở trên tay anh quyến rũ hơn tất cả mọi vật ở trên đời
và mỗi lời truyền lệnh của ta là những phút giây êm dịu
những cái chết, hay đau đớn sẽ làm giảm dân số, và sẽ giúp anh
đạt tới trạng thái du dương của cách mạng
rồi môi anh sẽ tự nhiên bật lên một chuỗi ngôn ngữ tuyệt vời:
“Cách mạng ơi, nàng uống máu sạch sẽ quá.”
Từ điệu con hạc gió giẫm lên những chiếc lá
bể như một đống kinh hoang dã
kéo tấm rèm nhìn về phía con đường cầu nguyện thấy
một người tình trụy lạc, nóng ấm hiện dần lên
một đống xà bần – quê hương câm lặng
ngỡ như được ngụy trang dưới tầm súng giặc.
Hít ngửi em Formosa… đóa hoa cho mọi thế hệ
thứ tiếp sức cho sự kéo dài của thời gian đầy đọa
nó từ phía biển khơi!
.