Ở đây, những tháng năm này không lấy gì làm cảm động hoặc bất ngờ
vì tư tưởng phải đứng im như bình nước lọc.
Ở đây tốc độ phát triển tương đương với vô vàn đào phá
nên ta mới phải ngợi ca, khi được ngắm những quần thể tượng đài
và tham dự miễn phí các ngày lễ trọng
đầy dẫy súng, băng rôn, khẩu hiệu kiểu như là dọa nạt:
đau thương phải giấu chặt ở trong từng ngòi bút.
Ở đây
làng im lặng như một dân tộc bị áp bức
bình minh co rút, tự kỷ, tật nguyền
ai cũng cười kiểu như biết hết, nhưng không ai dám nói
không ai muốn làm người bị đau đầu tiên.
.