Thật buồn cười là bức tranh sáng sủa nhất của mi
được vẽ từ nỗi sợ của một người họa sĩ
với đôi mắt buồn và cây cọ run run
được mi đặt hàng để khỏi phải đến
buổi hành hình kín những hạt giống của chúng ta.
Trong những tháng năm tăm tối nhất ở nơi này
mi đã tạo ra một kiệt tác ăn dày
được phân phối trên toàn hệ thống:
“quá khứ chưa lầm lỗi
nên không thể có từ
chúng tôi xin sửa lỗi”.
Thời những họng súng được kê chi chít vào đầu
của một dân tộc
lang thang trên đống rác của mình
mà phải luôn nghiến răng tự nhủ:
Ta cam lòng với bất công này
Còn phải hơn phá dỡ đẫm máu.
.