T. em có nhớ căn nhà cũ của chúng ta
nơi ta đã bán dần đồ đạc cho thơ ca
và đúng ra là ta chưa bao giờ chạm được.
Đêm nay ở vùng núi này anh lang thang
vào thiên nhiên vô tận của mùa xuân
và tự hỏi phải chăng thơ
là thứ ngôn ngữ chung của muôn tạo vật
mà chúng ta chỉ mơ hồ nghe qua
rồi bập bẹ cất lên bằng thứ ngôn ngữ thô thiển của con người.
Đời sống mà không còn những giây phút chói chang của mình
đã được phong thánh để trở thành kỷ niệm – đế quốc bị giảm cân
mọi cây đàn của nó cũng bị giảm dây
không thể cất lên những tone cao như thường lệ.
Đêm đêm nó đi vòng quanh những bộ lạc
đã từng chinh phục, như tay trộm lửa
sưởi ấm cho những vinh quang xưa leo lắt thảm thương.
.