(1)
Buồn như chiếc lá bị đốt cháy dở bởi tụi dân chơi miền núi
run rẩy nghe kinh của ni cô.
(2)
Buồn như khúc nhạc không thể nào tắt được.
Như giám ngục hênh hoang đến đều đặn cả bốn mùa
chiếm một góc dò xem mình có thể còn chịu được
với những trò nó ngẫu nhiên bày đặt, buộc phải chơi
mà không có thưởng vài đóa huệ, đóa hồng
không số nhà để gửi một dòng tin:
Y. anh đang nằm ốm nặng,
trong ngôi làng chỉ có mỗi lang băm, thôi
chỉ biết tự chôn mình trong câm lặng!
(1)
Từ một văn bản gốc
tiếng chim ngừng hót
lúc giao mùa
vũ trụ rỗng không.
(2)
Giờ cao điểm
bài thơ rơi rải rác
từng con chữ ngồi
khâu chiếc bóng hoàng hôn.
(3)
Mùi đông
sỏi đá thở nặng mùi
giống như những thân phận.
(4)
Một sinh linh thõa mãn vụt sáng ra đi
người lái buôn đường dài trở về quê cũ
khi túi đã nhét đầy châu ngọc chốn trần gian
(5)
Đi qua con đường như kẽ nứt của không gian
Ngươi – vết nứt của thời gian
hằng hà cái chết trôi qua vụt sáng
kẽ nứt này xuyên qua kẽ nứt kia câm lặng.
(6)
Ở tại nơi đổ nát của màu
những khúc ca tẩu thoát khỏi ta
trong phiêu linh
đang làm tình, thụ phấn.
(7)
Ta mơ súc vật
và những người điên
dắt nhau về lại
trên miền thiên nhiên.
(8)
Hãy đào sâu rồi lượm một cánh buồm bay nhảy
về miền xưa trần trụi của thiên nhiên
chui vào trong vỏ ốc vàng óng ánh.
nghe kinh cầu bóng biển vượt vô biên.