Loài cô đơn vì thần thánh của riêng mình
Ôi những vũ trụ dìu dắt nhau lê bước
Trong xích xiềng tạo hóa xỏ xiên.
Còn thêm nữa cuộc hành trình một mình chống đối
Cuộc săn giữa tạo hóa và ngôn từ không thuần phục
Cuộc tạo dựng nhỏ nhoi
Cuộc tàn phá vĩ đại
Bỏ lại phía sau lưng những thành đô bốc cháy bạo tàn
Kiến trúc mới vươn lên
Tạo nên cây đại địa ngục
Mầm, lá vung lên tiếng bạc đau đáu
Cuộc sống chui vào hang hốc nhịt nhằng
Những cái nghề đã làm nên cái ổ
Đang căng mắt rình nhau, đâm thọc
Những trường ca vãi đái chán chường
Tâm hồn nhòe nhoẹt rỗng không
Tiến tới cố lột truồng bản chất
Sự đồi trụy đẩy nhau vượt bước đường cùng
Những nô lệ được cởi dây trói này
Lại bị lùa bằng khí cụ khác
Lang thang miền vô vọng
Nơi những quái vật chận đường cướp đi cảm xúc
Làm nở ra như đóa hoa đau thương vĩ đại:
thèm thuồng
Con bò bị tùng xẻo từ chân mây
Hoang mạc, những bầu vú mẹ teo dần
Ốc đảo dâng dòng sữa đen tanh tưởi
Luồn qua những cơn bão tàn bạo, tinh vi
Để bàn giao thế hệ
Mở ra những luật lề
trong tư thế chiến tranh
Những cái họng cố hồi sinh thánh tích tối lần
Đã hoang tưởng đến sự vĩ đại,
Mà nuốt dần ánh sáng tương lai
Những diễn viên lành nghề
vở kịch đẫm máu
Những dòng sông mù dần
nằm chịu nhục
Những cánh đồng và biển cả oằn lưng nuôi lấy thù hằn
Những ngôi đền cố gắng làm ngủ gục:
cơn đói khát bao đời
Bằng sự loan truyền sám hối ngẩn ngơ
Những thiên thần tẩu thoát với vinh quang
Ngồi trong trang giấy
Ngoài tầm những họng súng rình mò
Những quả bom sát thủ
Những người anh em lầm lẫn điên cuồng
Những đứa trẻ khóc bên xác mẹ, bò lê trong máu
Kêu gọi côn đồ hãy rửa tay bằng nước mắt.
Chẳng có gì để bàn giao
Vẫn là rượu trong cái bình đã rạn
Lấy tham vọng, hận thù làm men say
Làm bao thế hệ rã rời,
Lấy hạnh phúc, tình yêu làm ảo tưởng lúc giải lao.
Còn thêm nữa cuộc hành trình ngỡ như không kết thúc
Giết chóc thê lương, lường gạt bẩm sinh
Cuộc tạo dựng nhỏ nhoi
Cuộc tàn phá vĩ đại
Hành trình làm suy kiệt mọi hành trình
Để lại sau lưng hoang vu quá khứ
Mà hiện tại đã tận thu để sống sót tương lai.
Phải chăng sẽ đến ngày chúng ta phán xét lẫn nhau
Phải chăng sẽ đến ngày chúng ta lầm lẫn
Xóa dấu chân ta bởi tham vọng của chính mình.
Cuộc tạo dựng nhỏ nhoi
Cuộc tàn phá vĩ đại.
.