(1)
Em yêu dấu
sáng nay trên mảnh đất nát nhàu anh cố gieo ít hạt
và đàn chim vây quanh anh nịnh hót
với những hạt mầm anh định gửi cho em.
Em yêu dấu
em đã từng cho anh nơi trú ngụ mê hồn
nơi tĩnh lặng mà anh hằng mơ ước
nơi anh sáng tạo nên những mùa màng không sao mỏi mệt
từ chiếc giếng trời nơi em chảy bạo liệt vào anh.
Nhưng!
súng, gươm đã đến và dò ra điểm yếu của tình ta rồi chia cắt.
Từ phương trời
anh và em
có về lại được vườn hồng.
(2)
Ôi em yêu! của những ngày xa thẳm
đêm nay hết rượu anh cầm lại cây đàn
vặn dây, hát lên bản tình ca tan nát:
Ôi em yêu
vì sao chúng ta đã cất lên cùng một âm điệu
rồi lại xa dần trong một bản nhạc.
Vì sao cũng cùng một cách mà anh phải
khổ đau lâu hơn những con người khác.
Em không ngừng bỏ anh
em không ngừng góp phần thay đổi
số phận của anh bây giờ, anh còn thấy rõ
ngay giữa những bức tường
con họa mi trốn thoát
sau lưng vầng trăng xanh.
(3)
Lặng lẽ sóng Anh muốn trườn lên chiếm lấy
những ám ảnh cũ làm cho những cơn điên mới
thường xuyên nới rộng tới vô cùng
em! anh đã mải miết săn em
như săn một giấc mơ chiều sâu trong miền cổ tích
nhưng người thợ săn cùng đầy đủ dụng cụ trữ tình
luôn trở về với đôi bàn tay hoang vắng.
(4)
Hãy lấy khỏi đây
tiếng họa mi
như thác chảy trong vườn
những lòng đêm buồn mưa xưa cũ.
Bầy ngôn từ lặng im hành động
ẩn mình trong những tạo vật như mơ
luôn đặt ra khắc giờ quay lại.
Hãy lấy khỏi đây cái dốc ta ngồi
dưới ánh trăng như mù trong tháng Chín.
(5)
Anh yêu mùa biển lận những nỗi buồn
tái hợp trên một cánh buồm mờ ảo
và dãy đồi sóng nhô, hớ hênh đậy nắp
lặng im phun từng cánh hoa đôi.
Anh yêu thung lũng của những vì sao hoang dại nhất trên đời
hơi thở của hương đêm cùng điệu trống từ ngôi đền sống động
nơi tâm hồn ta bất cần những đường biên giới
dẫu ngày mai làm ký ức những cơn mê…!
(6)
Đâu những ngày mơ vàng rực rỡ!
chừ hoa rơi, mùa vỡ, trăng tan
chừ cuồn cuộn bão giông, trập trùng hoang mạc
chừ giáo gươm sét rỉ chất chồng
chừ nơi nơi xương trắng, quạ lồng chiều hôm.
Trên đỉnh núi xa, cao chất ngất
ta nhìn vào tội ác của em
nỗi đau bại trận vây quanh
trái tim ngấm độc, ói dòng máu đen.
(7)
Nụ cười của em đã thiến niềm do dự nơi ta
mùa đông bỗng hóa mùa say đắm
lưỡi dao của ta bị tước từ em
ném xuống thành đóa hoa tươi thắm.
Tù Và vang lên những con sâu bật dậy
những con voi rầm rập xếp hàng chờ hiệu lệnh đêm nay
hãy hái những vì sao tỏa sáng
rót những cốc đồng xanh mát lạnh
cho đoàn quân ra trận một mất một còn.
(8)
Đêm.
Thay thế những tạo vật của đêm
em thắp sáng, trang hoàng bao hoang phế của anh.
Nhưng rời bỏ những thánh ca, chúng ta vội vã
chuyền cho nhau hoang dại vô bờ.
Đôi tay anh đối chọi với cái gò, đôi môi anh hái ngắt
bầu trời giang rộng cho hai cánh chim thu nhặt
hạt và hương đổ đống trước hư vô.
(9)
Em lại trở về và thách thức anh
có cần như vậy!
Phải chăng hai chúng ta- hai thế giới
chối từ nhau bởi lòng kiêu hãnh
khi đã tách rời vì một bí ẩn nào?!
(10)
Đây một mùa đã từng dệt mộng
rồi rời đi hai mươi năm, có lẽ
những ngôn ngữ cố gắng nối liền giữa hai ta
giờ . . . đã mọc thành rừng, và ta chỉ thể
một mình nghe ngôi đền dâng sóng
mùa thu dâng âm thầm trong những mạch gân.
Hai mươi năm . . .
giữa phố nằm im cho ta bước đến tận cùng đơn độc
vĩ cầm châm lốm đốm hoang vu.
(11)
Chỉ tiếng côn trùng đang đại tu cho thời gian chơi vơi
trên vườn tược mùa thu khóc rồi lại ngủ
chỉ còn lại anh ngồi ôm những ánh
vàng đang bay bóng một ngôi đền.
.
Chỉ tiếng côn trùng đang đại tu cho thời gian chơi vơi
trên vườn tược mùa thu khóc rồi lại ngủ
chỉ còn lại anh ngồi ôm những ánh
vàng đang bay……
Requiem cho ai ? Ôi requiem…