Với thân trần mi đi dưới tháng năm
bước đi không cầu mong thượng đế.
Không bạn bè, tình yêu càng mặc kệ
không đến chốn đông vui, ngồi một góc của ăn mày
không có áo quần sang làm nảy sinh dục vọng.
Chỉ một căn nhà hoang cùng một kẻ câm
chuột đã bỏ ra đi có lẽ từ năm ngoái
chỉ còn gián ở lại vì mấy chồng giấy cũ
và một câu hỏi trong mơ thi thoảng vẫn vang lên:
“Đời sống đã tan ca chưa? để cho ta được trở về với đất!”
Khúc luân vũ trắng
từ vầng trăng tĩnh lặng
Trong thành phố bầy nhầy.
Chỗ anh và em
hai cái bóng lồng vào nhau
như một con quái vật.
Chỗ anh và em
vừa trốn thoát khỏi dòng sông banh bóng
đang cuốn trôi đi tâm trí của một dân tộc
vui quên mình trong nỗi đói nghèo.
.