Bài đã đăng của Huỳnh Lê Nhật Tấn
Nhà thơ. Họa sĩ.
Sinh năm 1973 tại Tp. Đà Nẵng.
Tác phầm chính: Men Da (tập thơ - Da Vàng 2009)
Triền lãm Tranh Thơ - Graphic art chủ đề “Dấu Nối Sinh Tồn” (Hà Nội 2009)
Và nhiều thơ, bài viết trên Hợp Lưu, Da Màu, Tiền vệ, talawas, Evăn, Văn Chương Việt, Sông Hương...
Biển trắng & màu xanh

Một trường sinh giao hòa bởi con người và sự vật.
Hãy lặng thinh hỏi chúng ta ở mô lồi lõm sanh
Xanh vô vọng
Hỡi vô vạn trái tim trốn khỏi ô ngục
vỗ đập đáy lòng cạn bám nặng những vì sao phù du bật tắt
hy vọng lịm nở nổ bùng nô đùa trong đám đông chật chội
Một ngày buốt vùng do dự. Ta phải trổ hết sợi lông sóng sầu đau
Huỳnh Lê Nhật Tấn: Cái Mặt Nạ Tuồng Chia Hai

Nay chúng ta nhìn lại đất nước Việt Nam trọn vẹn mang hình chữ S, với hơn bốn mươi năm chính quyền Việt Nam cai trị mọi thứ vẫn diễn ra từng ngày. Tôi và tất cả những người làm nghệ thuật, trong đó là người viết sáng tác thơ văn trong nước, đều mong có đôi cánh bay xa trong nền văn chương chính nghĩa là độc lập sáng tạo, tự do xuất bản và một đất nước hướng đến nền dân chủ theo thế giới toàn cầu.
Đêm trôi
Như viên đạn đầu người
Nở hoa nụ cười thầm thì kêu cứu
Chúng ta những con người lạ mặt
chết trong sự diệt vong.
Muôn dặm dưới biển
Con thuyền xa xứ hút chìm đại dương
ta vét sạch cổ vật từ nghìn năm hình sóng
máu lệ đôi mắt bay hình hài
Vách đá vỡ ♦ Tiếng phách tròn
Giữa cái nắng chói chang chang
chiếu rụng mỗi sáng trên tháp Bàng An.
Tôi nhớ những mùa xuân kỷ niệm rực
nay đã ám ảnh phù du.
Bầy người hoang tưởng
Nhân loại tạo ra mọi vật. Họ muốn mọi thứ
cái ghế ngồi đến lúc phải đứng lên
giường nằm bỗng thân thể ngồi dậy miệng mở
tự tình nói nhau nghe
Bầy người hoang tưởng
Nhân loại tạo ra mọi vật. Họ muốn mọi thứ
cái ghế ngồi đến lúc phải đứng lên
giường nằm bỗng thân thể ngồi dậy miệng mở
tự tình nói nhau nghe
Tự sự tháng chín
Một vòng cung đời bước lặng đi
ta đếm bằng hơi thở buồn
tâm khởi bằng thứ tự ánh sáng nguồn
long lanh suốt chuyện ngàn đêm
Tôi là bóng đèn tròn
Nằm ngủ tôi cởi ra mọi thứ
Trên dưới thân hình nở ra hai quả trứng pha lê
Nó như hai viên đá âm dương chói lòa da thịt
hiện nguyên tế bào li ti chúng hỏi nhau về một dấu chấm…
Thí dụ trống không
lộn xộn ý nghĩ điên rồ
bốc cháy từng cơn
Kim đồng hồ quay ngược
quá khứ đã thành hiện tại
Tôi muốn xóa dấu vết lỗi lầm tàn bạo của đất nước vô ơn
Ngày xanh kết nụ
đàn ngân tiếng khóc ở nơi vô hình
nhịp quả tim loài người đập mạnh
Đi tìm dân chủ người ta lột xác
Đánh tiếng nói hư vô từ biệt đất nước
Những mảnh ghép lạ
Một xã hội vô thần dựng sắc màu chong chóng
đang não hoạt lũ gió độc u mê
người, vạn người khỏa thể môi dày
răng má hàm hô, mắt lé người lùn cao thấp giận hú lên như vượn già
tóc khô sói tay cầm lửa đốt trụi lông lá tựa búp bê bông
Tôi chạy với hình chữ nhật
chỉ thế tôi vồ bàn tay máu bôi lên trang giấy trắng ố vàng
vỏ não sáng rạn vỡ tan tành
Ở cùng làn sóng mảnh ghép khớp lại nhau
vì sao rớt xuống bầu trời rực sáng
Cái mặt nạ
Mỗi người tự vẽ chính mình
khác biệt méo mó
chân dung nguệch ngoạc vòng
đôi mắt lấp ló sợ hãi
Mở cửa trong lặng thinh
Tôi biết tưởng tượng
ngồi lên dòng sông nơi buổi chiều trời tù mù
Tay bác sĩ mắt nhìn vò vào đôi mắt kẻ xa lạ trừ kẻ mù chữ
Chân trời rỗng
Bầu trời rộng lượng mây ngàn trôi đi. Hơi thở tôi nhịp bồng bềnh đôi chân năm ngón hồng xanh cỏ lụa. Tôi vút nàng lên múa một vòng tròn lửa tung cao không ra khỏi vòm lưới u mê.
Mắc kẹt vòm sâu em
bay hạ cánh vòm sâu em co thắt
đợi từng giây tim đập tưởng chạm cả chuyến bay đêm dông bão
anh cong lá vào thu
trong cõi trần xác thịt hồn vía phù du
Thức dậy khi mặt trời mọc
Tiếng gà đầu buổi binh minh lên chạm vào giấc mộng
tôi nở nụ cười phía trước dãy núi nằm yên
mọi thứ dựng đứng nhọn hoắt
từng lỗ nhỏ nở đón dần co chảy về con sông cái
Ngõ bầu trời
Mở ra chân lý sống
Vì chúng ta cánh đồng vàng
Sẽ xanh nhuộm cánh bay vòng cơn mưa ngược
bồng vút tôi. Và tiếng ru ngàn đời vỗ
Vết lạ
Đừng trôi ngày đổi mặt
Môi vá đường chỉ chữ song hành
Ai đi đâu phố tung ngước lên trời
đổ vỡ bức tường
Nhìn lên
Tôi mãi bước trên con đường uốn cong chữ S
móc nhau
nối xích lại gần
để biến dạng một hình lưỡi câu
đu đưa trước cuống họng khát giữa tiếng rền than
Ý nghĩ lột xác
Tôi đang sống trong cái lò
sưởi mọi nhiệt độ ẩm thấp
đổi màu da vàng
Mọi ngày phải ăn mãi ổ bánh mì tròn
Chiều không điểm tựa
Sân khấu ngàn năm hư vô
cuộc mưu sinh ôm bày biện bức tranh rừng
ghế tam giác vàng thắp khuôn hồn hút dấu chân ai
Còn tiếng thanh âm vọng rung sóng máu.
Con đường… ♦ Hãy nói ♦ Cánh rừng nấm
Ngày tàn nhanh bóng soi lạ nhảy cao mái nhà
ai cô quạnh nhìn ra phía trước
đôi mèo đen vẫy đuôi gào khóc hòa giọt mưa đêm
Thiên đàng ảo
Ký ức về . . .
tôi lên trời cánh tay đập mạnh phiêu diễn
đi ra tôi nốt chấm máu ẩn lên dòng kẻ sóng
âm động côn trùng lá hôn. Bài ca độc tiếng
Đi ra từ viễn tưởng
Lòng ta đen đốm phát từng tia ngoại cảm
ngắm lên vạn vì sao lạ mặt
đôi mắt tôi lấp lánh bé xinh cười. Tôi vớt lặng mùi khí quyển
đêm trở về ngày sinh ra…
Hãy thở ra đi
Trong da thịt máu chảy có một ngày vô tận . . .
hãy nói ra đi điều bí mật . . .
Hồn vía thiên hạ thở phào ta nghe xã hội lạc lối
Bình Luận mới