Bước đi trên trang cát thảm chữ
trắng lòa. Một thể xác này bé mộng
hóa thạch bức tượng lạc hồn
Đêm tôi nghe hơi gió vòng
thổi đôi tay bé nhỏ ủ cánh bay lên
miệng mở tròn đón tia mặt trời lặn
âm thanh ngân. Ta chạm vào tiếng lá reo
Đôi mắt nhìn mười hướng nở
Từng đóa hoa đời lóe vụt
hình hài phóng lên tới nơi đâu?
Hãy là vệt sáng thắp từng đỉnh núi
ngọn lửa trần trụi cháy tan miền khốn khổ
Hãy phủi sạch hận thù máu mủ
Thở ra. Thở câu thơ biết thở
Hãy nghĩ người sinh thành
chấp lạy hương tâm
Giọt nắng lên
rọi cửa sổ bằng đôi mắt mở rộng
Ngày tàn nhanh bóng soi lạ nhảy cao mái nhà
ai cô quạnh nhìn ra phía trước
đôi mèo đen vẫy đuôi gào khóc hòa giọt mưa đêm
mắt trời dịu lạc lối.
Tiếng gà gáy lạc canh
hồn vía đi đâu?
Tôi ăn năn đối thoại
đốt hết cội nguồn lửa thiêu
tội lỗi vẽ lặng biến thiên tâm hồn
úa đêm tiếng cọ cánh đom đóm vè
lấp lánh ý thơ
Hỡi kẻ bó mọi lầm lỗi chồng chéo
ở thân lụa úa nhuộm ánh vàng ơ thờ
một vành môi
một mình khóc nói vang miệng núi
một ánh sáng nước mắt ứa tuôn òa
một mình tịch mịch
Tắt hết nguồn sáng bên cửa sổ màu nâu gỗ
bước hết ra hạt đê mê phù du lạc lối
nơi bóng ma cháy trú ngụ tâm thức chói ngược
Ta thấy thảo mộc ở mùi tinh trùng
mọi điều tội lỗi đi qua
Vật lạ chuyển động
tứ chi nằm im hàng nghìn năm
mọc lên sợi của linh hồn bé nhỏ
khô khốc hóa tượng đài đá thạch
dưới lòng đất sâu chồi treo dương vật dựng
Nấm múa vòng tròn
em uốn cửa mình bia miệng
Những sợi dây tơ trói em nhầy nhụa
con ốc xoắn trắng ngược nẩy mầm vươn cao
mốc trắng men tình uống cạn
Tiếng hát bắt đầu từ gió
dòng sông bốc hơi
Em gọi anh cây Nấm nhổ neo
võng trườn giữa mùa ướt
thể xác lông không màu
không nói & vút ve ảo giác
ăn bức họa tôi vẽ Nấm đốt cháy
cuộn lên trong ruột tế bào rễ nỗi đau ngàn đời
Đất nước mọc Nấm
Loài độc dược pha vùng mê hoặc
mục nát thân tà lưỡi giáo
Ai sẽ là chúa tể Nấm
hãy nói tôi mọc đời ấm áp
.