Trang chính » Sáng Tác, Thơ, Tưởng Niệm Phùng Nguyễn Email bài này

Vách đá vỡ ♦ Tiếng phách tròn

 

 

 

Vách đá vỡ

 

               Tiễn biệt nhà văn Phùng Nguyễn

 
Giữa cái nắng chói chang chang
chiếu rụng mỗi sáng trên tháp Bàng An.

Tôi nhớ những mùa xuân kỷ niệm rực
nay đã ám ảnh phù du.

Màu da ngày đầu chớm nở
câu thơ sương khói nơi miền đất lạ.
Hỡi anh chiếc bóng tàn rụi

chiều mộng mị mãi bay đi. Chúng ta vĩnh viễn
không nhìn thấy tiếng nói trầm
cơ thể động đậy bu bám con chữ nghiêng ngả ra đi.

Câu chuyện trong trang giấy trắng
tôi mài mòn lên tảng đá khắc tên
hỡi linh hồn mọc sau phía lưng mình
một khung cửa chiếu ánh mặt trời

 

 

 

Tiếng phách tròn

 

Con chữ hồng rọi đêm ngày
đôi mắt em mở ra rồi nhắm
tan tác đếm nỗi sầu cay
là lúc anh đang thức dậy

Hỏi gì tình yêu ở nơi vết bầm tím
treo đời ta lên cơn điên khô cạn

Khi đàn chim sẻ nâu bay vô đường hang mọc cánh
lối thoát vang ra
bởi nốt nhạc trắng đen
câm điếc lăn lông lốc

Gió lặng khỏa âm một mình

Anh đơn chiếc ủ mình bóng không
rượt đuổi em mây về
trong tình yêu giao hưởng đợi tiếng cuối mùa

Đà Nẵng
18.11.2015

 

 

 

.

bài đã đăng của Huỳnh Lê Nhật Tấn

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)