Tiễn biệt nhà văn Phùng Nguyễn
Giữa cái nắng chói chang chang
chiếu rụng mỗi sáng trên tháp Bàng An.
Tôi nhớ những mùa xuân kỷ niệm rực
nay đã ám ảnh phù du.
Màu da ngày đầu chớm nở
câu thơ sương khói nơi miền đất lạ.
Hỡi anh chiếc bóng tàn rụi
chiều mộng mị mãi bay đi. Chúng ta vĩnh viễn
không nhìn thấy tiếng nói trầm
cơ thể động đậy bu bám con chữ nghiêng ngả ra đi.
Câu chuyện trong trang giấy trắng
tôi mài mòn lên tảng đá khắc tên
hỡi linh hồn mọc sau phía lưng mình
một khung cửa chiếu ánh mặt trời
Con chữ hồng rọi đêm ngày
đôi mắt em mở ra rồi nhắm
tan tác đếm nỗi sầu cay
là lúc anh đang thức dậy
Hỏi gì tình yêu ở nơi vết bầm tím
treo đời ta lên cơn điên khô cạn
Khi đàn chim sẻ nâu bay vô đường hang mọc cánh
lối thoát vang ra
bởi nốt nhạc trắng đen
câm điếc lăn lông lốc
Gió lặng khỏa âm một mình
Anh đơn chiếc ủ mình bóng không
rượt đuổi em mây về
trong tình yêu giao hưởng đợi tiếng cuối mùa
Đà Nẵng
18.11.2015
.