Tôi như cơn bão man dại thủy triều dâng
Mưa gió thổi. Những cánh cửa của ý nghĩ đất nước va đập…
Buổi sáng u ám ngày vắt ngắn
Mặt trời xoe nắng cháy xuống vòng tròn con ngươi tôi
Đôi mắt này sầu đang đậu trên vạt gió…
Tôi chồi tay dài xâu thân thể em dòng mê hoặc
Bão bừng dán môi vi vu. Đôi ta kết ngược
vùng thác ứa chảy co rút nổ tan. Ấm tôi ăn mòn dần
nhúc cay miền đất ấy. Vụt nóng rê thân
hình chảy nằm nuốt nhau.
Tôi tắt vụn ý tưởng cho hơi thở đôi ngực nở
viền hạt hình nhân loại lạ không màu
Buổi tối đêm tàn bóng
sợi lông tơ cương đứng lên theo cánh rừng khô lá
Giấc mơ của tự do uốn lăn sợi thép nâu & ổ khóa đỏ đan móc
mùa khô sẽ cháy.
Sau tín hiệu dấu phẩy hình lưỡi dao
Người dân quỳ lạy ngước nhìn lên cao đếm trên cây bao lá
Và ai đã thổi tôi bay đi.
Tôi chỉ là chuyến bay
Một chúng ta mãi u mị đất nước với giấc mơ bão.
.