Tiếng vang từ âm mõ
Tự nhiên xòe
Bàn tay tôi lồi lõm những tín mạch bao chùm
Nhúc nhích mọc chồi phận ở từng ngòn tay
Tôi không mang màu lá nõn xanh.
Không gian đen nơi ngột bầu âm trở lại
Rãi vào màng lá cái ngày
Mồng 10 tháng 5
nhịp đời
Dần tắt không khí chỉ còn loài rong biển tận
sâu múa
Tôi thí dụ về thân phận chúng ta
Bị nép bắng tiếng sấm của mây
Loài chim không cánh…?
Những bàn tay víu lấy nước vây lấy thể xác
Vươn lên bầu trời…
Một tiếng nổ nén từ sắt – thép bay đâm vào máu
Chúng tự tạo từng khiếp tuổi
Lập từ nơi địa ngục reo than
Máu – tạo ra chiến tranh luân hồi tàn bạo
Heo hút tôi rữa tội vào mỗi chiều – tối đen
Cuối tuần trăng mật ngọt
Kẻ ra đi…
Tự tìm?
Tôi…ối ra T
Tôi tạo âm cho riêng cõi tồn tại
Từ gốc cây trăm tuổi vía tròn
Gặm lát từng sắc động cào lấp lánh
Tảo vòng đai phần đất
trống hoang
Nằm trong cách gõ mật mã
Dài ra – ngắn lại mách bảo vong xác
Xin hãy bình an
Như ý thoát hương hồn về lại cõi thiên đàng
Bàn tay kẻ lạ mặt cháy ra khuôn khổ
loài phù thủy
Thắt chúng ta những khúc rối thót giải bày
bằng tiếng gõ ùm lốc cốc lê la
tín ngưỡng vót nhọn
dũa tín đồ hung
đồ…
bằng niệm âm dội vào hắn
khúc dương điệu trở về ngóng
khai hoang.
Tôi ú a – ú ắ về ly rượu phun ra
rung cảm xác – hồn của thanh giọng
Những âm thanh lăn lao trâm bụi cõi trần nhạc
Phách kẻ tu hành theo nhịp lắng tịch
Một chiếc mõ trói vào miệng tôi.
*Cầu an – đốt dòng thơ cho hai Bác Huỳnh Như Thông
Huỳnh Như Đạt trên cầu Bạch Hổ – Thành phố Huế 2002
Vọng Khát
Đêm uyên vụng mối tình
Em dễ thỏa nét sơ sinh
xổi thời gian vội lưu một dòng chảy
em giọt – nghe mưa kỵ lời nguyện huyền
nẩy khỏi em vừng sáng chao đảo
đôi cánh thiên thần ái nhiệm
Em bay đối diện bầu trời
…rơi vụt tìm đỉnh âm lòng vang sâu ngẫm
miệng hang & ngôi sao trông tôi cõi về
đàn Dơi đen
vội sạt cánh vò thao thức.
mơ giấc định phận
gian truân ú ới kẻ lạ nụ cười hình
động ký ức tôi….
sơ nguyên bóng u minh tưới tấm hồn lay
ở tận mắt em bật ứng.
Tôi khỏa đời em lên – ngọt diệu tả tơi
ồ sâu đàn người sống chiết trần truồng ấy
đổ lạnh gam màu nóng cay yên nằm
Nơi chúng ta sẽ tụ lòng căng
đàn chim ưu tư vỗ đập vạn đôi cánh
lang thang tỏ tử sang bên vũ trụ chói bời
chớp vệch màu dối trá miền không gian
tôi vô biên chính kiến bể đời ầu o
Trong sự đi tích hồn nơi đêm nháy
khoảng ngừng trắng tịch
nhợt đầu chân & tay rung ngón
Ý thức tôi rợn. Từ cái nhìn linh tượng:
về bầy quạ rụng lông giữa đêm lặng
chàng nghệ sĩ rong hoang chơi nơi phố chết
khác những thiên thần
Tôi mua ảo khoảng màu hư vô sống dậy
vật lộn với tỉnh vật sáng mờ lăn nhu lớp
từ những lỗ bụi.
Tôi già nua điều ai tưởng
vẽ những con kiến trú túc đen vàng ửng
xếp hàng đàn uốn còng lưng
Mặt trời trên đồi núi chạm những áng mây dông
tôi hoài cảm biểu hiện thoát y lên thiên đàng
hết ý định ầm tôi tủa ý niệm ngày
của đôi mắt em vót nhọn nhìn lửa ngọn
nếp về phía bình minh rọi nghiêng bề phát sáng
kẻ cô đơn toan tính tìm ngã đi
Mọi người linh hồn ở lại
em chỉ có vỗ cánh hư vô mật ý
một khoảng yên họa thắt chiếc nơ xanh
hát ngân cổ họng – vụn tẻ trăm sợi sống còn.
bài đã đăng của Huỳnh Lê Nhật Tấn