Chúng dân đã tin chuyện thánh thần
tôn thờ giấu tìm tâm hồn sinh linh ở chốn trăm hoa
mỗi đêm ai đó vút giấc mộng gõ mã vạch
Tôi đứng nơi xa lạ . . .
nhận dạng trí não nhấp nhô tháo lớp vỏ ấu trĩ
ra khỏi dòng suy nghĩ lạ.
Đi vào ngôi nhà đỏ rực đất nước đã không thuộc về ai.
Bỗng tôi nói không cho ai nghe
Một khuôn mặt mọc tủa ra cuộn thép trắng uốn cong lạnh ngắt
Xâu giết chết âm thanh sống oa lan rộng cả bầu trời cạn
Thân gầy rụng vi trùng bao quanh
Đêm vô ngôn
thổi tắt . . .
thổi đi bí mật bóng tôi
Tôi không có nền dân chủ đi qua ngọn đèn vàng hiu hắt
Thôi đừng múa thời gian tự do nằm trong chiêm bao
Ngoài khơi xa kia
Thổi tôi là mặt biển đảo & đàn chim mỏi cánh vãi tiếng
Hạt giống rơi lên trên nấm mồ xưa
Trong câu chuyện về đức tin khởi nguồn dậy lên
Không một tiếng ồn ào hay đổ vỡ rơi xuống đất.
.