Bỗng biển ngủ trăm năm
tôi thổi tàn thân lạnh lênh đênh
khởi hận thù héo mộng
khi đất nước giây phút hồi sinh
Hỡi vô vạn trái tim trốn khỏi ô ngục
vỗ đập đáy lòng cạn bám nặng những vì sao phù du bật tắt
hy vọng lịm nở nổ bùng nô đùa trong đám đông chật chội
Một ngày buốt vùng do dự. Ta phải trổ hết sợi lông sóng sầu đau
Đứng trước biển không màu
Sóng cùng nước ngủ miệt mài không thức dậy
giữa chân trời úp ngược tận cùng xám tro
con cá vòm mắt sâu ngoằm rách toạc
miệng tròn kêu lách tách kiếp người cá cõi đời ngày tái sinh
Tất cả đã chết rồi. Chúng ta ở một vòng tròn
chảy về mộ địa khi cuống họng đỏ lòm
Tôi bẻ gãy vòng thép huỷ diệt thọc vô lá phổi lốm đốm
lũ quỷ đỏ cùng bày chó săn tà đạo vẩy vành khăn thắp đuốc đi
Tôi chỉ biết năm lên cát gió vịn bàì trường ca
thổi mù mịt con thuyền trùm vòm khăn niệm
Đà Nẵng 16.7