Bài đã đăng của Chu Thụy Nguyên
Liễu và giấc nửa khuya
Cũng không hiểu vì sao lại có chuyện đêm – tôi – và những hồn ma
Và cái bóng, một bóng mờ đã chắc gì sự thật
tàn tạ của liễu
Chẳng thể nghĩ mình đang đứng giữa quê mình
Tham cuồng
rỉa lột tận khu
Dân tình gô trói
lũ ngu cống triều
Khuôn mặt đất sét
Nàng vẫn ôm gương mặt chính mình mỗi ngày
gương mặt đất sét
một ai đó
đã cố tình nhào nặn theo phiên bản riêng của họ
Di vật sau cùng ♦ Mặt nạ ♦ Tôi nói cùng tôi tháng 7
Ta vẫn còn lời di chúc
bỏ lại trên thuyền
tròng trành nỗi ậm ừ đi – ở
hay những bóng ma chập choạng rất lạ
Hình như phút quy nguyên
Bầy côn trùng của rừng bỗng trỗi dậy lúc nhúc
Như lão thầy pháp vừa sái đậu thành binh
Lúc nhúc cạy cựa
Gặm nhấm chiếc hộp đen tiềm thức
Chới với trùng khơi
Sao lòng người vội tận thế?
Ta vẫn còn đây hào khí tiền nhân
Đừng che giấu nữa trùng khơi trong khóe mắt
Lệ đã tràn đại dương
Chất mới trong thơ nổi loạn
Trong giấc ngủ tôi cố làm mới thơ
Họa hoằn lắm chỉ làm mới cái vỏ bọc
Những con chữ nhìn vào mặt tôi
Ngầu
Chỉ kèn cựa một chút gió
Nàng hơn một lần cho ta mật đắng
Ta cũng kịp chìa chung rượu quyên sinh
Để thấy trong cuộc rong chơi nầy
Bóng dáng cơn kích ngất
Tiếng thét đàn bà
trong cơn đỉnh điểm
chẳng ai ngờ xé toang vọng thức
đến man dại như thế
Khúc J’espère buổi sáng ♦ Khóc…
Con chim đạm bạc đậu buổi sáng
Họa sĩ thất tình vẽ lời thơ
đầy tiếng nhặng
Vẫn như vô tình ♦ Mê muội
Người chỉ vừa cúi xuống thôi sao?
Ta mệt ngất cả trời
Ai khảy dòng suối thiên thai
Chôn giấu chốn thiên đường
Biển đã thiếp ngủ
hay hành tinh nầy vẫn thức.
Những chộn rộn của con chữ thơ
hay những chộn rộn của tôi.
Linh dược cho con người
Chim cha và mẹ mang mồi về thấy chân con gãy, nằm dật dựa, chẳng đứng nổi, bèn bay vù đi xa tít tìm hái thuốc quý. Lúc về tổ, chim cha và mẹ nhai nát những lá thuốc quý nhào luyện cùng nước bọt của mình để đắp vào chân con. Mọi hành động của chúng không qua khỏi những cặp mắt…
Những chỗ ngồi định mệnh
Người ta mặc nhiên mua định mệnh mình
trong mỗi chiếc vé tàu.
Những toa rầm rập rượt đuổi nhau
vẫn đay nghiến ken két đường ray.
Vẫn có thể nói hoài về một chỗ dựa
Có khi là nỗi nhớ
cắn rứt ta thật da diết
đại loại như cơn rét run cầm cập choàng qua vai tôi
choàng qua cơ thể người tình trần trụi vô thức
Chẳng có lấy một chuyến tàu
Và rồi hắn đã chết
khi cánh cửa thế giới khép lại
Trên con đường lát đá cổ lỗ sĩ Champs-Elysées
Nắng ♦ Và những giọt sẽ cố đợi
Những vệt nắng thoát
chạy nhanh xuống phố
người che đầu
người bịt mặt
Những bức họa vượt thoát
Con vật tưởng phải hy sinh bó gối chịu chết
cuối cùng đã trườn bò qua vực bằng hai đầu gối biết xếp lại của nó
Nó thanh thản tự do
Chàng họa sĩ tiếp tục vẽ cành hồng, mọc từ trong lớp rào kẽm gai
Tia hy vọng sót lại ♦ Tượng đài
Nửa khuya tôi bỗng bật dậy
cố ném những mảnh vụn thất vọng của mình vào gió
một thứ gió hình như đã đổi chiều
chả ai buồn thông báo trước
Buổi sáng – lời vợ – và oatmeal
Buổi sáng vợ khuấy cho chén oatmeal
Chén quánh đặc
ta ngồi nhơi
đầu óc quánh đặc
Dưới ánh mặt trời ♦ Những khoảng trống
Lửa đã nà áp mặt người
Lòng trắc ẩn mỏng tang như khói
Lửa hà hiếp đe dọa nung chảy tất cả
Khói mù. Chẳng còn nhìn rõ biên cương.
Và những tháng tư khác – của biển
Sao cứ phải nói nhiều về tháng tư?
Có phải con ngoáo ộp lại vừa trỗi dậy?
Và cuộc hành hương về miền đất hứa
vẫn chưa bao giờ im tiếng khóc.
Thêm một ngày buồn
một chút đất Bản Giốc
một chút Gạc Ma
một chút Hoàng Trường Sa
một chút tơ trời ngày tháng cũ
Bình Luận mới