NGHIỆP DĨ
Cánh cửa khép hờ
khoá chặt thinh không tĩnh lặng
gấp gáp tiếng côn trùng gọi nắng
Tỉ mẩn tỉa gọt bức tượng
người đàn bà từng mặn nồng
hát câm bài hát cũ
với một người nín câm
Rối loạn những nghịch âm
đôi tai nghễnh ngãng
lắng nghe cỏ cây ngấu nghiến mảnh trăng mỏng
con đóm liều sánh sáng ngọn đèn khuya
Quay về gốc rơm đánh một giấc đã đời
chật phổi mùi hương ruộng
lem lép hạt cũng thèm dâng hiến
chút tàn tro dĩ lỡ kiếp người
Tạ ơn ngày tôi đã sinh tôi
quằn quại trong cơn sóng dữ
chiếc neo cắm sâu vào luống chữ
cánh buồm trôi nổi về đâu cũng nợ con thuyền
BÀI ĐỒNG CA RIÊNG
Đừng bắt đĩa dầu hao từng dan díu phải xa anh
Thiếu nó anh lụn bấc, khô tim lấy gì để sáng
Trẻ trai nữa đâu mà sóng
Mưa xưa cào xước mặt khuya rồi
Những lúc cùng bạn bè nhâm nhi tí cay
Nhưng nhức nhớ cái thời đói quắt
Đừng bắt anh về khi bọn anh đang hát
Bài đồng ca riêng trong đáy ly
Ngày xô vào đêm,đêm truy đuổi ai?
Tiếng mèo tru rát ran trong ruột
Uà chạy ra vườn dẫm tràn trên cỏ tinh sương
cuốc, cuốc
Tơ tưởng tới một mùa xuân khác
Mùa sinh thành từ chiếc lá khô rơi
Dưới lớp đất sâu chú dế mèn choàng thức
quýnh quàng cất tiếng gáy râm ran
Thôi thúc anh khêu lại bấc đèn