Khuya nghe múa réo tiếng đờn
bà không còn biết giận hờn nữa đâu
Khuya âm ỉ bụng qua cầu
tiêu tương còn một dòng sâu lặng lờ
Khuya còn gõ phím lên thơ
ngây ngô đem chữ đi thờ phượng riêng
Khuya không nhất thiết phải thiền
định tâm nằm nói huyên thiên không lời
Khuya rồi còn một chút vui
vầy thêm một cuộc bời bời yêu đương
Khuya mình riêng rớt mù sương
rơi trên ngõ vắng em thường hít ha
Khuya nghe tiếng thở đàn bà
con khôn nín khóc thương cha lở bồi
Khuya từ sáng tới khuya rồi
ra ràng buộc mỗi mình tôi buộc ràng