1
giọt mưa đen hối hả
bức tường câm có người đàn bà ngồi dạng
em bé thò lò mũi xanh
phô bựa răng không ai ngó nghĩ
mày mò câu ma mị câu búa xua câu tùng xẻo câu vòng vèo
ánh đèn mờ hiu không soi tỏ mặt cô gái ăn sương vòng vây kẽm gai hào nhoáng
2
lịu địu chiếc lá rừng phong thu vàng
mắt em lên cơn hậu sản
thi sĩ thiên tài hú gọi hồn ma
thậm thọt bóng mình đổ nhoài dưới đất
những cây gai nhọn hoắt nấp kín
kẽ nhánh hồng đen
nhát câm không dám hái
nằm bệnh
thơ hay đâu chẳng thấy
chỉ thấy mù tăm cơn cớ lâm bồn
không có quảng trường đen
chỉ có pháp trường đen
người hát tụng ca còi hụ
3
so chày buộc chặt quằn quại thâu đêm
không dám cởi thả tung hê cho nó sướng
tôn ti tàn ruỗng
buộc mẹ đái không qua ngọn cỏ đã đành
còn em, còn em, còn em . . .
sao không tưới lên cầu vồng bảy sắc
4
mót hết muộn phiền độc dược
thả tinh anh vào hư huyễn không rời
chúng nó diễn tuồng trên ấy ngoài kia
chiều võng mạc
dự phần im thin thít
mặc bọn bưng bợ chầu rìa cửa hậu
người xăm xúi về một phương lạnh tanh
5
thời mới lớn
mê tít nạ dòng đít teo vú lép
câu thơ trinh nguyên tận hiến
buổi già khèn còn luẩn quẩn vú mông
viết thế nào cho tới?
6
vén bức màn áp đặt ngoi ra
vẫn nỗi niềm bảo ban của tuổi
manikin hiện đại nào biết yêu mà không sản giật
huống hồ em
bầu trứng giống nòi
đẻ đái thế nào trống huơ trống hoác
anh tính vùi tàn khuya vào cuộc
họa may còn rêu xanh chốc lát
.