Thời gian nhổ chiếc răng đau vất ra ngoài cuộc
tôi linh cảm điều bảo ban của tuổi
thất thơ mất bóng lui về
Gom hết tỉnh táo của chàng si tình đổi một khúc mê
quýnh quáng cứ sợ rồi hết lửa
những con chữ ngoài đồng dưới ao ríu ran đòi nợ
sao ta cứ chai bao nhôm nhựa kiếp người
Phồn hoa quất từng lằn túi bụi lên mắt môi
mới rạn chân chim đã quờ quạng sóng
yêu nhập vào anh líu lo lọng ngọng
nói bằng lặng câm âm vực cao cùng
Biết kẻ đứng chờ ngoài sân không phải là em
cũng không phải ả bạn tình chốc lát
anh hèn quá phải mặt mừng tay bắt
chỉ cốt vợ con mình vui
Khối tên mong được làm người đàn bà đẻ rơi
những đứa con kín tiếng
những đứa con siêng năng đến mức hóa ra lười biếng
không vẽ mây mà đòi nảy trăng rằm
Thời gian không bao giờ tha thứ cho những chiếc răng
cuộc sinh tồn nghiệt ngã
hát nghêu ngao những bài ca không đầu không đũa
mặc thời gian chèo kéo với lung lay
.