Cánh cửa khép hờ
khoá chặt thinh không tĩnh lặng
gấp gáp tiếng côn trùng gọi nắng
Tỉ mẩn tỉa gọt bức tượng
người đàn bà từng mặn nồng
hát câm bài hát cũ
với một người nín câm
Rối loạn những nghịch âm
đôi tai nghễnh ngãng
lắng nghe cỏ cây ngấu nghiến mảnh trăng mỏng
con đóm liều sánh sáng ngọn đèn khuya
Quay về gốc rơm đánh một giấc đã đời
chật phổi mùi hương ruộng
lem lép hạt cũng thèm dâng hiến
chút tàn tro dĩ lỡ kiếp người
Tạ ơn ngày tôi đã sinh tôi
quằn quại trong cơn sóng dữ
chiếc neo cắm sâu vào luống chữ
cánh buồm trôi nổi về đâu cũng nợ con thuyền
BÀI ĐỒNG CA RIÊNG
Đừng bắt đĩa dầu hao từng dan díu phải xa anh
Thiếu nó anh lụn bấc, khô tim lấy gì để sáng
Trẻ trai nữa đâu mà sóng
Mưa xưa cào xước mặt khuya rồi
Những lúc cùng bạn bè nhâm nhi tí cay
Nhưng nhức nhớ cái thời đói quắt
Đừng bắt anh về khi bọn anh đang hát
Bài đồng ca riêng trong đáy ly
Ngày xô vào đêm,đêm truy đuổi ai?
Tiếng mèo tru rát ran trong ruột
Uà chạy ra vườn dẫm tràn trên cỏ tinh sương
cuốc, cuốc
Tơ tưởng tới một mùa xuân khác
Mùa sinh thành từ chiếc lá khô rơi
Dưới lớp đất sâu chú dế mèn choàng thức
quýnh quàng cất tiếng gáy râm ran
Thôi thúc anh khêu lại bấc đèn
Không còn
Không còn sóng để chìm
sợi tóc già nua chạm đáy
mặc nụ cười ton hót bờ môi chai sạm lưu dân
cầm bống bống bang bang ngẩn ngơ gà mẹ lạc con
nhụi đầu vào chấn song tác te gào thét
có hô biến được đâu mà lấy chồng xa chiều chiều ra đứng…
ngõ trước ngõ sau ngõ ngõ mịt mù
Không còn gió để tung
bụi phấn hết đường chiều để đắm
rơi tắc tị vào đêm
đêm mà không có em ai thêm sắc vào để đếm
ngấm câu mẹ dạy tiếc thay mồi bóng con người
ẩn nhẫn ngồi câu nứơc quá cơn ròng
mênh mông từng biết chảy
eo nào thon không là núm ruột
rứt đi sao đành
ngồi lại bên cầu sợ đau lòng con nước
đánh cờ một mình thả tốt qua sông
tướng sĩ khoanh tay ngồi ngóng
lần trải lực điền tay lái quàng xiên thất thơ thất thểu
cùng nòi tương cận phù du
giọng hố khan khan hôi hổi phập phồng đau ran ức trái
mùa xuân nhồi vào ký ức huyền hồ xa xăm
cũ càng chưng nhánh mai rong
lạc lòng trang giấy
yêu vì
một góc xứ người
hiển thị nỗi nhớ trên computer nặng hơn 50 pound khuân vác mỗi lần
âm ỉ cháy không thành sự thật
tinh mơ sững nghe tiếng hò rì hò tắc ba mươi năm thít chặt vào ký ức
cày khô
đen, trắng, nâu lai ú nục thổn thện trắng, vàng lẫn lộn
đáy cả thôi mà
con phố của bé quê trổ dài xuống ngực
già cỏn khao khát ăn luồn mảnh mỏng điều không dám nói ra
thiên đường túm tụm một góc tí xíu
bụi chuối sau nhà
con đường héo cỏ bụi mù tung
không có giọt nào tình cờ hôi hổi
phải chắt từ tinh cặn cuộc người ngắn ngủn
biết phả vào đâu hơi hỡi nghìn trùng
cho dù mai rồi cằn khô nếp nhăn túi bụi
Lốc cốc chữ nghĩa lôm côm dẹp sạch loài chả chớt
nhưng tục cùng lắm cũng chỉ đủ lực vạch mép banh đường
khai khai phá phách
chả lẽ mỏn đời quáng quất bấy lâu
Lẽ nào duy ngã apartment
Cách giang do xướng đợi chờ sale
Hành cu li ca
Vất bút,ném phấn thắt lòng bay đi hề mù phương
Cỏ xanh rưng tim, cỏ vàng xoay óc
Người đi chân không dính bụi đường
Mây hỗn mang dưới thân hề khói lam chiều xốn xát
Tiếng quê nhà bằn bặt
Mẹ cha hiu hắt lâu rồi ấy ai hề nước mắt
Đùm túm thê nhi hề tung hoành trong bọc
Chân chạm Chicago con trống già ngoay ngoắt
Mưa Boston hề không giống mưa mình
Ừ thì xe ừ thì rước ừ thì tiệc hề linh đình
Phập phồng ức hề trống huơ trống hoác
Trống không hề trống không bình sinh
Ta sắp hàng hề mỏi mòn food stamp
Miếng phủ phê hề lưỡi lè không cơm
Hành nhân rục giò con đường xa thẳm
Phiền não lên đời bàn tay căm căm
Người thản nhiên hề “Hi ,you doing ?”
Lại quắn lòng hề bye bye bang Maine
Ta nhị khứ hề nam phi Houston
Ta tráng sĩ hề clean, job thơm
U mê trăm đời hề thương các em
Check, check làm vui shopping tưng bừng
Trống già lạc bầy hề nguôi rưng rưng
Đêm nằm ủ ê tím bầm vai lưng
Người cùng gốc sinh hề như ma tinh
Ngón đòn lòn trôn bỏ quên sao đành
Tam khứ về quê hề ta chưa đâu
Tích góp niềm đau cho đầy bể dâu
Hề cỏ phai xanh hề còn hai tay
Nếm vác khuân hoài hề thơ thêm say
Mây nước trùng trùng thề không trắng tay