thơ tôi
cà giựt cà tàng
bởi trong tình ái
có hàng lối đâu
đau rồi sướng
sướng rồi đau
thơ tình
hồng nhuận một màu
trá ngôn
tặng Hồ Đình Nghiêm & Trần Hạ Vi
đàn bà
gặp một tuyển thơ
bìa không hạp
chằng bao giờ
đọc trong
đàn ông
sở hữu ba vòng
chứa môi mắt
bưởi lẫn bòng
còn ham
ngón tay
thấy ngứa là gãi
không cần
nhìn lên trông xuống
không cần
ngó trước ngó sau
rót chữ
từ tim ra giấy
nỗi đau
làm dịu cơn đau
vầng trăng tới lúc
mãn kinh
còn gieo nguyệt
tận chúng sinh
sa đà
nguyệt không rụng
ánh trăng tà
dẫu trăng lu
nguyệt
vẫn là trăng thôi
chuyện cũ
mang tro ra
rắc biển
chỉ là thi sĩ
ướm
thơ thôi
nhớ bạn
trùng dương
buồn lạnh tiếng
bia mộ
hồn
du tử
ngậm ngùi!
âm hồn
còn muốn siêu sinh
huống chi
xương thịt nòi tình
vụng tu
buộc ràng
sống mãi thiên
thu
khác chi thù hận
nhốt tù cao nhơn
gã tuy
phụ bạc tinh trùng
vẫn chung thủy
với tử cung
không lời
mấy tên
quen
xích xiềng rồi
làm sao biết
cái để đời
là chi?
người yêu tôi
vắt kiệt tôi
tôi không được ngồi
thoải mái
trừ khi
nàng phân phó
kiểu cọ gì
buồn sum họp
sướng chia ly
mới là
khi thơ
lìa thế gian này
làm ơn chôn sống
một tay phê bình
theo thơ
tới tận diêm đình
kẻo thơ
không biết thơ mình
là thơ