Trang chính » Sáng Tác, Tạp văn Email bài này

Ngày

Melbourne_August_2011_102_thumb_thumb.jpg

 

 

 

Melbourne_August_2011_102_thumb

 

 

Ngày này, đáp xuống, một đám mây lớn nổi trồi như cung khủyu tay ném một chiếc boomerang lớn bay vòng trên đầu một dàn trải địa hình phố, phố vắng, trống, ngày ngây và buốt. Lạnh đang ở bên này vạch dương độ nhưng có lẽ vì độ cao bạn sẽ cảm thấy hơi bị nhấc lên chút gì khi bước ra giữa đường lớn, đi với bầu trời phong quang, với những cây trắc bá đã gột sạch lá, với những mái nhà công thự lặn chìm trong màu xanh của nắng. Có ai đó đang đốt lửa. Từ phi trường về ngang khúc sông quành chỗ tách xa lộ đi về trung tâm thị tứ thấy những thân cây lớn vớt lên từ nước đã chất thành những đống rời, chắc là cho sở lâm viên đến mang đi, nhưng bạn lại bất kể, cứ nghĩ tới một tụ bầy corroboree của đám sói con của những tối khuya thứ bảy, lúp xúp từ những cụm cây chạy ra, nhỏ nhít trước dàn lửa khổng lồ, chạy và kêu những tiếng chúng được tự do xé cổ mà thét tướng, vừa chạy vừa dang tay ra mặc sức, như là đại bàng, dòng tộc đại bàng từng đã bay trên đầu những đàn những bầy thú lớn đi lùm xùm to lớn như những quả đồi con, những lượn bay kiêu hãnh trên đầu lửa rừng, cánh lửa đập phần phật loi ngoi của rừng làm hồng ấm những vùng ngực ức, bay bay, của thời khuyết sử mới ở đây, hôm qua. Đám sói con chạy ngất ngất, không biết mệt. Một tiếng còi hay tù và cất tiếng, rả rúc, kéo về một thực tại thấp hơn, còn là chạy nhưng bây giờ là chân, đà điểu, và sóc, thỏ, báo gấm, hoẳng, một con mang lạc đứng trớ trác, ngớ ngác, sừng ngạc chưa có, nó bị kéo vào vòng chạy tròn hay nó bỏ đi vào chỗ bóng lửa không sáng tới, nơi những chòm sao lấp lánh, nhấp nhánh những cuộc xoay quần kháo tích. Vô lăng lạnh và mặt kiếng đường dài, bạn thả cái dõi nhìn quên mất ngày, tháng, và giờ, chỉ là một không gian sâu, thế và trong không gian ba chiều kích ấy là một chiều kích của những hình tích. Những hình tích chạy về không hẹn, như bóng, như điềm triệu gì, chúng, ngoài dự liệu, ngoài lập trình, ngoài cái thể tích có biên giới gọi là ta, mình, tôi, bạn, nó tới và xây dựng xong trong khoảnh khắc một sự kiến tạo, một sơ thảo, một hoàn tất nhẹ bâng bâng, như thế, rồi lại xong, nhường chỗ cho một trình diện khác. Những đơn vị trình diễn hoàn chỉnh trong một tổng thể mở, không biết ai xướng lĩnh, cho tới khi bạn bị dừng lại vì một ngã tư đường. Thế, tất cả đã tới và đã qua. Bạn lấy lại những định điểm, xem nào đây là đã qua trường quân sự, qua khu hành chính của bộ quốc phòng, qua khu đài tưởng niệm chiến sĩ vị vong, vào những vòng đường mà lúc nào ngó lên làm như cũng thấy trụ tháp cờ của đồi quốc hội tả-thiên-thanh. Bạn kiếm cho mình một ly giấy cà phê để chạy, hay bạn ngồi xuống, nghĩ về một chữ, nếu là một chữ của hôm nay thì sẽ là chữ gì, như là bóc ra từ nón mũ, nào xem: a! Núi. Bạn ngồi với mùi cà phê đậm ngày lạnh, và để ý sự hôm nay thành phố không một bóng dáng chim chóc, chúng còn ở cả trong những mái nhà chăng? Câu hát hồi nãy từ đài FM trên xe … I dont know how to love you… giờ bạn nhận ra là từ nhạc cảnh gì jesus christ superstar, thu từ Albert Hall London, bây giờ xe bạn cũng đang lăn qua Albert Hall của thành phố này, rồi tới vùng hồ dưới chân … A! Núi, có phải vì là trong cái mù mờ của đường lái mới chập nãy, bạn đã mơ hồ dự kiến một cái nhìn và cười cười kia của Black Mountain mà sáng sáng mở cửa ra sau giấc mơ ngoài giấc ngủ bạn đã có luôn sự hiện diện ấy, một tròn đầy màu xanh chìm và đằm, đằm thắm và nhã, gần như vói tay là chạm được. Ngọn đồi xanh có trụ tháp viễn thông kia mới là tụ điểm của thành phố này chứ không phải là đỉnh cờ quốc hội, ít ra là vậy, trong mắt bạn. Núi, chứ không phải là sơn, là san, là mountain, đã từ nón mũ được tay bạn nhặt lấy, bóc ra. Âm ấy tự nó gợi bao đất đai cô túc, gợi sự gì như trở về, lước ngước kiếm tìm. Nó là phía trước mà cũng là phía sau, nó là bên trên mà cũng là một tựa lưng mê trạm, một thất tung vừa được hoàn trả lại đôi chân, ghì mài đất, đất. Nó là chiếc ghế đẩu, là mặt bàn trầy, con chó vàng và ngực sườn run nhẹ sau lớp lông xơ. Mái nhà về thấp, bao giờ cũng thấp, dưới núi. bên sườn núi, Tựa bên sườn núi, nhà hay chòi gì cũng chắc cố. Ly nâu và tách trà nóng, cái nhớ lại lúc nãy ở cửa sổ tàu bay, trước đáp xuống 15 phút, Mount Kosciuszko trùm phủ trong tuyết kinh thiên! Một hiện hữu vừa kiên trì vừa lung linh nhòa xóa, như Phú Sĩ một lần chớp thoáng trên đường tàu tốc hành từ Kyoto về lại Edo. Núi, sự hiện hữu của thời gian, cô đúc,và rộng lượng, hào hiệp, đằm tĩnh, cất qua như không hề nói, đâu có gì đâu, những xé nứt, những vọt trào, những chấn thanh xưa. Sự hiện diện cao tầm mà không. Cao nguyên xanh, núi càng cô tịch. Hình dung nằm xuống, quay đầu về, nghiêng đầu về, thấy những viên đá, làm thành một hai chồng tụ trụ, nhớ chữ entropi, vun cát vun đá hoang sơ để giữ một độ entropi cao, dọc đường lên núi. Hình dung ngồi như buổi trưa, bên xóm biển di cư, thấy một đường đèo quá tầm mắt một chút ở khoảng nhìn ra, từ chiếc mái hiên nhà một người o, đường đèo chạy một lượn vòng triền ngoài mép biển, thấy những chiếc xe đò nhỏ, bóng chúng lăn chậm lắm, như không đi, và tuổi nhỏ hình dung gọi đó là những chuyến xe thư. Antoine de Saint-Exupéry ám ảnh đâu kia. Buổi trưa, núi Sơn Chà. Núi bên trên đằm xanh của một vịnh cảng nước xanh, tiếng một chiếc máy bay rù rù nghe không dứt trong nắng.

TQ

bài đã đăng của Thường Quán

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)