KỲ 2
6.
Con Múp kể với tôi về chuyện lão bảo vệ đã dụ nó như thế nào. Ông ta vẫn cất giấu hàng giùm nó và đôi khi cho nó tiền. Bù lại nó cho ông bóp vú. Ông ta muốn tụt quần nó nhưng nó không chịu. Vài phút trong văn phòng thì không thể làm gì hơn. Ông ta hẹn nó buổi tối đến, nhưng nó chỉ khất lần. Nó bảo muốn dành cái của nó cho một người yêu thật sự. Bọn con Mi nói nó ngu mới để cho một lão già xấu xí như ông ta lợi dụng. “Không biết ai ngu, tụi mày khôn mà tụi mày mất vốn hoài”, nó trả lời. “Tụi tao thà mất của chớ không để lão sờ vào người. Thấy tởm”. Con Múp tự ái nhưng nó khinh bạc bảo: “Tao biết có khối đứa muốn được bóp vú nhưng không ai thèm bóp”. Tôi không có ý kiến về chuyện này. Tôi chỉ thấy thương nó, một người như con Múp mà được bất kể ai bóp vú cũng là may. Lão bảo vệ có một bà vợ chẳng những đã quá đát mà còn thọt chân. Cuộc đời hạnh phúc được lúc nào thì cứ hưởng. Tôi thích các bài giảng của thày trong chùa. Biết đâu là phải trái.
7.
Tiểu Phụng gọi điện thoại cho tôi: “Noel này cháu muốn lên thành phố chơi, nhưng không có ai quen”. Tôi nói khi nào đến thì gọi, tôi sẽ đón và đưa đi chơi. Tiểu Phụng bắt tôi hứa. Chuyện nhỏ. Với những kẻ ưa dối trá, họ cũng không có niềm tin vào người khác. Tôi không nghĩ Tiểu Phụng quen dối trá, cô chỉ là người thiếu tự tin. Và tôi hứa cho cô yên lòng. Tôi không hi vọng Tiểu Phụng có thể thu xếp để đi chơi như cô muốn.
8.
Con Mi khoe: “Con trai bú lồn đã không chịu được”. Tôi hỏi: “Mày có người yêu rồi à?”. Nó gật đầu. Tôi nói: “Mày kín nhỉ. Có bồ mà không ai biết”. “Tao phải giấu thôi. Mày cũng giấu giùm tao”, nó nói. Tôi hỏi tại sao phải giấu? Nó bảo vì anh ấy là một chú tiểu. “Thì bảo nó xuất gia về nhà cưới mày”, tôi nói. “Không được. Nó vẫn muốn ở chùa”. Mô Phật. Tôi không hiểu được chuyện này. Con Mi có đôi chân cao như tôi và dáng đi nhảy nhót, mặc dù tay nó lúc nào cũng bưng một thúng nhang. Buổi tối nó cũng thích vào chùa nghe kinh, tôi không nghĩ nó muốn được gặp chú tiểu của nó. Tôi không đoán ra người yêu của nó là ai. Tôi hỏi: “Mày tính sao?”. “Chẳng tính gì cả. Cứ sướng cái đã”, nó bảo.
9.
Tôi vẽ một cái lồn trừu tượng. Thật ra là một cái lồn hư vô. Những vòng tròn vô định loang trên mặt nước thẳm, run rẩy và nồng nàn. Từ không đến có là số phận. Có nghĩa và vô nghĩa. Sự trải nghiệm không mang lại một cơ may nào cho sự sáng tạo cũng như ý nghĩa cuộc sống. Tranh của tôi bán được. Nghệ thuật không phải là chỗ tôi nương náu. Tôi nghĩ mình đã lừa được mọi người, kể cả bọn viết phê bình nghệ thuật.
10.
Đôi khi đứng nhìn biển, lòng tôi hoang mang trống trải. Tôi chờ đợi điều gì tôi không biết. Cũng nhiều khi từ trên núi cao nhìn xuống, lòng tôi lại thanh thản. Tôi thích tiếng chuông chùa ngân nga. Thích tiếng tụng kinh chậm rãi. Chưa có một thằng con trai nào đáng để tôi quan tâm, mặc dù tôi thường được nghe những chuyện bậy bạ do lũ bạn kể. Dì cũng hay nhìn tôi, dì bảo dì sợ đời con khổ. Tôi bảo tôi có phải hồng nhan đâu mà sợ đa truân. Ông ấy nói tôi có đôi mắt ướt. Sẽ bi lụy đời em. Mấy hôm nay trời bão, không có du khách, tôi nằm nhà đắp mền ngủ như một con chuột rúc trong hốc tối. Và tôi cảm nhận được thân thể mình đang thì thầm với tiếng gọi mơ hồ. Không ai nói cho tôi biết tôi được sinh ra bởi ai và thân xác này thật sự có ý nghĩa gì.
11.
Tiểu Phụng gọi cho tôi vào lúc năm giờ chiều và báo cô ấy đang ở bến xe. Lạy chúa, cô ấy đến và không báo trước. “Không phải cháu đã nói là cháu sẽ lên thành phố sao?”. Nhưng không phải vậy. Lỡ tôi không có mặt ở đây thì sao? Cần phải báo lại trước khi lên đường, hiểu không. Tiểu Phụng vừa rơm rớm nước mắt vừa cứng cỏi: “Ông không chờ đợi cháu đến?”. Tôi ôm cô vào lòng. “Không phải vậy”. Tôi đã nhìn thấy Tiểu Phụng đứng bần thần với một túi xách. Ông ba bị, mẹ mìn ở khắp nơi. Và tôi thấy tôi là một ông ba bị. Tôi đi bắt trẻ con.
12.
Gặp được ông ấy tôi quá mừng. Không phải lần đầu tôi đến Sài Gòn, nhưng đây là Sài Gòn của ông ấy. Nó khác với Sài Gòn những lần tôi đã đến trước đó. Có những cây thông Noel được dựng lên trong các cửa tiệm và tôi cảm nhận được niềm vui đang rộn rã trong lòng mình. Tôi ngồi ôm sau lưng ông. Chiếc túi xách bỏ ở phía trước. Không kể lần ông ôm vai tôi chụp hình, đây là lần thứ hai chúng tôi sát cạnh nhau. Mùi đàn ông của ông thơm và nồng. Tôi nghĩ ông sẽ đưa tôi về nhà, nhưng không, ông đưa tôi đến một khách sạn nhỏ. Ông nói: “Ở tạm đây rồi tính”. Ông chờ tôi tắm rửa rồi đưa đi ăn. Đó là một cái quán kỳ cục, cổng đóng và không có bảng hiệu. Chỉ khi khách đến bấm chuông, người làm mới ra mở cổng mời vào. Quán kín đáo và sang trọng. Ông không hỏi ý kiến tôi ăn gì. Ông tự chọn và bảo: “Ăn cho biết”. Món vịt xiêm nướng chao rất ngon. Chả cá Lã Vọng tôi cũng thích. Ông nhìn tôi ăn, cười độ lượng. Có lẽ tôi đã ăn như sắp chết đói. Ông bảo: “Em có cách ăn của một người biết hưởng thụ”. Tôi hỏi như vậy có phải là không đúng với con gái không? Ông bảo nó đúng với tất cả mọi người.
13.
Tôi không muốn đưa cô ấy về nhà, mặc dù ở đó không có trở ngại gì. Đó là một căn phòng tuy không lớn nhưng thừa chỗ cho hai người sống, tôi thuê để làm việc. Gia đình tôi ở một chỗ khác. Tôi thích có một không gian riêng cho những nỗi niềm riêng của tôi được cư trú mà không bị ai nhòm ngó, phân tán và bôi xóa. Tôi không cho bất cứ ai đến đó khi tôi không mời. Một vài kinh nghiệm cũng răn đe tôi về việc cho một người lạ đến ở nhà. Cô ấy không phải là một người lạ trong ý nghĩ của tôi, nhưng như một con cáo già, tôi cần phải che giấu tông tích của mình.
14.
Ông dẫn tôi vào một siêu thị, chọn hai bộ quần áo và một đôi giày mà không cần hỏi tôi có thích không. Ông cũng mua đồ lót cho tôi. Ông bảo trước mắt cứ tạm như thế đã. Rồi ông vất tôi về khách sạn và bỏ đi. Ông nói chúc ngủ ngon. Nhưng tôi không thể nào ngủ được. Tôi lấy hai bộ quần áo mới thử đi thử lại. Tôi thấy tôi là một người khác.
15.
Ở chỗ lam lũ, Tiểu Phụng rực rỡ như một con công giữa bầy gà. Nhưng về thành phố, cô trở nên tội nghiệp vì sự quê mùa. Tôi cũng hơi cụt hứng, tuy nhiên, tôi nghĩ Tiểu Phụng sẽ lột xác nhanh chóng. Cái đẹp mạnh khỏe của cô cần phải được phơi lộ. Tôi đã không lầm. Tiểu Phụng nói: “Đi bên cạnh ông, cháu thấy tự tin”. Cô khá thoải mái tự nhiên với bộ đồ mới. Dẫn cô vào một nhà sách, tôi nói: “Em cần phải quen với mùi giấy”. Và tôi mua cho cô một cuốn truyện dễ đọc. Tiểu Phụng hỏi: “Trong sách nói gì?”. Tôi bảo đấy là một truyện tình nhẹ nhàng. Cô ấy nói đã là tình yêu thì không nhẹ nhàng đâu. “Em đã yêu ai chưa mà biết?”. “Chưa, nhưng cháu nghĩ thế”. Tôi đưa Tiểu Phụng vào tiệm kem do một người Pháp làm chủ. Hình như tất cả con gái đều thích kem. Tiểu Phụng hỏi: “Cháu ăn hai ly được không?”. Tôi bảo thậm chí em có thể ăn mười ly, nếu thích. Cô ấy cười rạng rỡ: “Cháu chỉ xin hai ly thôi, sợ tốn tiền ông”. “Nếu ăn kem mà trừ cơm được, tôi có thể nuôi em ít nhất mười năm cũng chưa sao”, tôi nói. “Ông giàu nhỉ”. Tôi cười. Tiểu Phụng nói tiếp: “Nếu cháu muốn ở với ông hai mươi năm, hoặc cho tới khi ông chết, thì có được không ạ?”. Thật sự không biết Tiểu Phụng có đùa hay không, tuy nhiên tôi vẫn phải kêu lên: “Trời ơi, đấy là tai họa. Không phải cho tôi, mà cho em”. “Tại sao lại là tai họa?”, cô ấy hỏi. “Em không nghĩ tôi sẽ là một lão già vô tích sự lại khó tính à?”. Lần đầu tiên Tiểu Phụng đổi cách xưng hô: “Bất kể điều ấy như thế nào, Phụng sẽ chăm sóc ông”.
(còn tiếp)
CHAPTER 2
6.
Mup tells me about that time the security guard tries to seduce her. He often conceals the merchandise for her and sometimes he even gives her money. In exchange, she has to let him touch her breasts. He wants to take off her pants but she refuses. A few minutes in the office can’t push things any further. He tries to make night dates with her, but she keeps putting him off. She says she wants to save herself for true love. Mi and the gang think Mup is stupid for allowing an ugly old guy to take advantage of her. “Don’t know who is the stupid one, you guys think you’re smart and yet you keep losing your investments,” she retorts. “We would rather lose assets than let him touch our bodies. How disgusting.” They shoot back. Mup is offended but she says airily: “I know many girls who want their breasts squeezed but no one wants to squeeze them.” I have no opinion in this matter. I just feel sorry for her. I suppose Mui is lucky if she can get anyone to squeeze her breasts The security guard has a wife who is not only ancient but also club-footed. Let’s enjoy the pleasure of life while it’s still possible. I like the teachings of the monks at the temple. Who knows what’s right and wrong.
7.
Tieu Phung calls me on the phone: “I want to visit the city this Christmas, but I don’t know anyone there.” I say when you come just call me and I will show you around. Tieu Phung makes me promise. Small thing. Deceitful people often don’t have faith in others. I don’t think Tieu Phung is used to deception, she just lacks confidence. And I promise her to put her at ease. I don’t expect her to be able to get away as she wishes.
8.
Mi boasts: “Having a guy suck your cunt is so great I can’t stand it.” I ask: “You have a boyfriend?” She nods. I ask: “You are so tight-lipped. You have a boyfriend and no one knows.” “I have to keep quiet. You keep quiet for me, too, she pleads. I ask why she has to keep quiet. She says because her boyfriend is a monk at the temple. Buddha bless you. I don’t understand this situation. Mi has long legs similar to mine and a skipping, sprightly gait, undiminished by a bucket of incense in her arms. At night, she likes to go to the temple to listen to the monks’ Buddhist teachings, I don’t think it’s because she wants to see her monk. I can’t guess who he is. I ask: “So what is your plan?” “No plan. Just enjoy myself for now,” she says.
9.
I draw a symbolic cunt. An imaginary cunt, in fact. Vague circles dissolve on the surface of deep water, trembling, passionate. From nothingness to existence spans destiny. Meaningful and meaningless. Experience does not enrich one’s creativity or one’s existence. My paintings sell. Art is not my dwelling place. I believe I have successfully tricked everyone, including the art critics.
10.
Sometimes, while standing in front of the ocean, I feel empty and anxious . I don’t know what I’m waiting for. But many times, while looking down from the mountain,I also feel serene. I like the sound of the trilling temple bell. I like to listen to the monks’ leisurely chants. There is not a single boy worth noticing, although I frequently hear my friends tell many nasty stories. My aunt often stares at me, she says she is afraid my life will turn out badly. I say I am not a beauty so my life won’t be difficult. He says I have dewy eyes. They will bring me misfortune. The storm has gone on for many days. There is not a single tourist. I stay home, lie under the blanket and sleep like a rat wedged in a dark hole. And I feel my body whispering, responding to a vague call. No one can tell me who gave me life or what is the true significance of my own body.
11.
Tieu Phung calls me at five o’clock in the evening and informs me she is at the bus station. Good God, she comes without prior notice. “Didn’t I say I was going to visit the city?” But it’s not like that. What if I am not here? You have to let me know before you depart, please understand. Tieu Phung gets teary but remains stubborn: “You don’t look forward to my arrival?” I take her into my arms. “It’s not that.” I have caught a glimpse of Tieu Phung, standing alone, looking lost and nervous with a travel bag in her hands. Kidnappers are everywhere. I feel like a kidnapper. I am abducting a child.
12.
I am extremely pleased to see him. It’s not my first time to Sai Gon, but this is his Sai Gon. It’s different from all the other Sai Gons I visited before. Christmas trees are displayed inside all the stores and I sense happiness bursting deep inside me. I sit in the back of his motorcycle, holding tight onto him. The travel bag is placed in the front. Not counting the time he put his arm around me for the picture, this is the second time we are this close together. His masculine scent is robust and pungent. I imagine he will drive me home, but no, he drives me to a small hotel. He says: “Stay here for now.” He waits while I take a shower and then we go out for dinner. It’s a strange restaurant, with closed door and no sign. The server only opens the door whenever customers come and ring the bell. The restaurant is private and classy. He doesn’t bother asking what I want to eat. He makes the menu selection and says: “Try it so you’ll know.” The roasted duck in fermented tofu dish is excellent. I also enjoy La Vong grilled fish. He stares at me while I eat and smiles generously. Perhaps I eat like I am about to die of hunger. He remarks: “You have the eating style of a hedonist.” I ask is it the right way for a girl to eat? He says it’s an appropriate eating style for everyone.
13.
I don’t want to take her to my house, although there is no complication in doing so. It’s a decent sized room, while not big, has more than enough living space for two people. I rent it as a work space. My family lives at another place. I like having my own space as a sanctuary for my own private thoughts, without being watched, dissected, diminished. I don’t allow any visitor to enter without my invitation. A few past experiences have taught me about letting a stranger into the house. She is not a stranger to my thoughts, but like a sneaky old fox, I need to hide my origins.
14.
He takes me to a mall and buys me two outfits and a pair of shoes without asking if I like them. He also buys some underwear for me. He says let’s keep things like this for now. Then he drops me off at the hotel and leaves. He says good night. But I can’t sleep. I try on the two outfits over and over again. I feel like I am a different person.
15.
In a shabby environment, Tieu Phung radiates like a peacock in a flock of hens. In the city, she looks pathetic due to her rough, country ways. I am a little disappointed, but I believe Tieu Phung will transform quickly. Her vibrant beauty must be flaunted. I have not been mistaken. Tieu Phung says: “Walking next to you, I feel more confident.” She seems natural and at ease in her new outfit. I take her to a bookstore, saying: “ You need to get used to the smell of paper.” I buy her an easy book. Tieu Phung asks: “What is it about?” I say it’s a gentle love story. She exclaims if it’s love then it can’t be gentle. “Have you loved anyone? How would you know?” “Not yet, but I think so.” I take Tieu Phung to a French-owned ice cream shop. Perhaps all girls like ice creams. Tieu Phung asks: “Can I have two cups?” I say you can have ten cups if you like. She smiles radiantly: “I just want two cups, I don’t want to spend too much of your money.” “If ice cream can replace dinner, I can support you for at least ten years with ease,” I say. “You seem rich.” I smile. Tieu Phung continues: “I want to live with you for twenty years, or until you die, is that ok with you?” I am not sure if she is joking or not, but I still have to cry out: “Oh my god, it’s a catastrophe. Not for me, but for you.” “Why is it a catastrophe?” she asks. “You don’t think I will become a picky useless old man?” This is the first time Tieu Phuong changes the way she addresses me. “No matter what happens, Phung will take good care of you.”
(to be continued)
bài đã đăng của Nguyễn Viện
- sơ yếu lý lịch - 20.04.2023
- Chai & Lọ & Vài Thứ Linh Tinh Khác - 20.04.2023
- Trong cơn mưa ♦ Và cỏ xanh ở lại - 18.04.2023
- Happy Birthday - 17.04.2023
- Đại gia - 12.04.2023
- Rừng hương mật ♦ Bữa tiệc - 12.04.2023
- bữa ăn tối - 11.04.2023
- Và, hắn đã đến - 10.04.2023
- Tôi hét lên và bước đi - 30.09.2022
- Của Chúa Và Ma Quỉ - 31.08.2022
- Giấc mơ của tôi đang làm gì - 19.05.2022
- tung tích về một giấc mơ thất truyền - 14.04.2022
- nhưng ngọn lửa trong quần tôi vẫn bừng lên cơn đắm đuối mặt trời - 07.01.2022
- NHỮNG KẺ GIẾT NGƯỜI - 23.12.2021
- Nguyễn Viện - Thảo mai trên dốc gió (tiểu thuyết) - 18.06.2021
- 36 bài tụng ca nhục cảm - 04.04.2021
- nu na nu nống – xứ mêman | kỳ 9 (kỳ cuối) - 06.01.2021
- nu na nu nống – xứ mêman | kỳ 8 - 30.12.2020
- nu na nu nống – xứ mêman | kỳ 7 - 15.12.2020
- nu na nu nống – xứ mêman | kỳ 7 - 28.11.2020
- nu na nu nống – xứ mêman | kỳ 6 - 16.11.2020
- nu na nu nống – xứ mêman | kỳ 5 - 09.11.2020
- nu na nu nống – xứ mêman | kỳ 4 - 14.10.2020
- nu na nu nống – xứ mêman | kỳ 3 - 02.10.2020
- NU NA NU NỐNG - XỨ MÊMAN | Kỳ 2 - 21.09.2020
- NU NA NU NỐNG - XỨ MÊMAN | Kỳ 1 - 12.09.2020
- KỊCH NGẮN 2019 - 25.10.2019
- Nguyễn Viện Trả Lời Phỏng vấn Chuyên đề Kịch - 25.10.2019
- NHỮNG GHI CHÚ KỲ CỤC TRÊN ĐÁM MÂY (KỲ 10) - 09.05.2019
- những ghi chú kỳ cục trên đám mây (kỳ 9) - 02.05.2019
- những ghi chú kỳ cục trên đám mây (kỳ 8) - 23.04.2019
- những ghi chú kỳ cục trên đám mây (kỳ 7) - 11.04.2019
- những ghi chú kỳ cục trên đám mây (kỳ 6) - 04.04.2019
- những ghi chú kỳ cục trên đám mây (kỳ 5) - 29.03.2019
- những ghi chú kỳ cục trên đám mây (kỳ 4) - 20.03.2019
- những ghi chú kỳ cục trên đám mây (kỳ 3) - 11.03.2019
- NHỮNG GHI CHÚ KỲ CỤC TRÊN ĐÁM MÂY (kỳ 2) - 04.03.2019
- NHỮNG GHI CHÚ KỲ CỤC TRÊN ĐÁM MÂY (kỳ 1) - 01.03.2019
- NHỮNG KHOẢNG TỐI CÓ MA (kỳ 9) - 06.11.2018
- NHỮNG KHOẢNG TỐI CÓ MA Tiểu thuyết NGUYỄN VIỆN (kỳ 8) - 01.11.2018
- NHỮNG KHOẢNG TỐI CÓ MA (kỳ 7) - 26.10.2018
- NHỮNG KHOẢNG TỐI CÓ MA (kỳ 6) - 18.10.2018
- MA & NGƯỜI: tiểu thuyết Nguyễn Viện - 13.10.2018
- NHỮNG KHOẢNG TỐI CÓ MA (kỳ 5) - 10.10.2018
- NHỮNG KHOẢNG TỐI CÓ MA (kỳ 4) - 05.10.2018
- NHỮNG KHOẢNG TỐI CÓ MA (kỳ 3) - 27.09.2018
- NHỮNG KHOẢNG TỐI CÓ MA (kỳ 2) - 17.09.2018
- NHỮNG KHOẢNG TỐI CÓ MA (kỳ 1/9) - 09.09.2018
- Thơ Xàm Cú - 27.02.2018
- SInh Ra Từ Trứng- phần 17: Kịch bản/ Những quả trứng của mẹ tôi/ Từ trứng sinh ra/ Ở xứ sở của rồng/ Từ Sinh Ra Trứng - 05.01.2017
- Sinh Ra Từ Trứng-phần 16: Bố Tôi/Kiếm cơm/ Chị Tôi/Hồi Đó - 22.12.2016
- Sinh Ra Từ Trứng- phần 15: Kịch bản/Phòng Làm Việc/Em Gái Tôi/Kịch Bản/Bất Cứ Ở Đâu, Bất Cứ Khi Nào/Ngày Này Tháng Nọ/ Chị Tôi/Kịch Bản - 15.12.2016
- Sinh Ra Từ Trứng- phần 14: Trong Tù/Chị Tôi/Ngoài Tù/Em Gái Tôi/Chúng Tôi Muốn Sống/Mẹ Tôi - 08.12.2016
- Sinh Ra Từ Trứng- phần 13: Những đứa con của người đàn bà sinh ra từ trứng/Thương tật của lịch sử/Người đàn bà sinh ra từ trứng/Di chúc của ông hoạ sĩ - 01.12.2016
- SInh Ra Từ Trứng- phần 12- Những đứa con của người đàn bà sinh ra từ trứng/Bên ngoài chân trời/Giấy phép đi đường và những chuyến xe than - 18.11.2016
- NGUYỄN VIỆN trả lời phỏng vấn của Da Màu về chuyên đề Nobel - 16.11.2016
- Sinh Ra Từ Trứng- phần 11: Cô Gái/Những đứa con của người đàn bà sinh ra từ trứng/Chó và Mèo/Những đứa con của người đàn bà sinh ra từ trứng/Hang Động Cá Ngựa - 11.11.2016
- Sinh Ra Từ Trứng- Phần 10- Có Một Ngã Ba Khác/ Con Đường/ Những đứa con của người đàn bà sinh ra từ trứng/ Một Con Đường Khác/ Người Đàn Bà Sinh Ra Từ Trứng/ Ông Hoạ Sĩ - 03.11.2016
- SInh Ra Từ Trứng- phần 9: Trong Lúc Chờ ngày Chúa lại đến/Chúng Tôi Muốn Sống/Người Đương Thời/Ông Hoạ Sĩ/Người Đàn Bà Sinh Ra Từ Trứng/Ngã Ba Sung Sướng/Giấc Mơ của Giấc Mơ - 27.10.2016
- Sinh Ra Từ Trứng- phần 8: Người Đàn Bà Sinh Ra Từ Trứng/Cô Gái Ngồi Quán/Cánh Cửa Tự Do/Người Đàn Bà Sinh Ra Từ Trứng - 21.10.2016
- Sinh Ra Từ Trứng- phần 7: Người Đàn Bà Sinh Ra Từ Trứng- Đường Đi của Cô Gái- Trong Căn Phòng Tầng Áp Mái-Đám Đông-Người Đàn Bà Sinh Ra Từ Trứng - 14.10.2016
- Sinh Ra Từ Trứng- Phần 6: Người Đàn Bà Sinh Ra Từ Trứng/Và người đàn ông mặc bộ đồ nỉ đỏ cũng đã đứng dậy/Hồ Sơ Chuyên Án/Hồi Ức Ông Hoạ Sĩ - 05.10.2016
- SInh Ra Từ Trứng- phần 5: Cô Gái và Tôi-Thiếu Nữ Trong Vườn- Cô Ấy Đã Trở Lại - 24.09.2016
- SInh Ra Từ Trứng- phần 6: Trong Quán Cà Phê/ Giấc Mơ Kiều - 15.09.2016
- Sinh Ra Từ Trứng- phần 4:Cô gái có mái tóc như một cánh rừng/Căn Phòng Tầng Áp Mái/Linh Hồn Ông Hoạ Sĩ/Chuyện Kể của Cô Gái - 08.09.2016
- Sinh Ra Từ Trứng/ phần 3: trong quán cà phê- bí mật nhỏ của tôi - 01.09.2016
- Sinh Ra Từ Trứng- “Đứa Con Ngoại Hôn”/”Người đàn ông mặc bộ đồ nỉ đỏ”/”Ông Hoạ Sĩ” - 25.08.2016
- Sinh ra từ trứng- phần 1 “Căn Phòng Tầng Áp Mái” - 18.08.2016
- Nguyễn Viện: Xác Lập Sự Tự Do Cá Nhân - 05.05.2016
- EM CÓ GÌ BÍ MẬT, HÃY MAIL CHO ANH… Tiểu thuyết mở của Nguyễn Viện - 25.03.2015
- Đĩ Thúi & Phần Còn Lại Ở Cõi Chết – tiểu thuyết của Nguyễn Viện - 09.03.2015
- Làm thế nào để giết một con bọ? - 21.04.2014
- Nguyễn Viện-MỌI RANH GIỚI ĐỀU KHÔNG CÓ THẬT - 21.04.2014
- NHẢY MÚA ĐỂ CHẾT: Tiểu thuyết mới của Nguyễn Viện - 18.02.2014
- ĐĨ THÚI – Tiểu thuyết mới của Nguyễn Viện do NXB Cửa ấn hành - 23.08.2013
- những bản thế vì khai sinh bị xé rách (2) - 13.10.2011
- những bản thế vì khai sinh bị xé rách (1) - 12.10.2011
- đạp chân vào bầu trời - 05.10.2011
- NGỒI BÊN LỀ RẤT TRÁI – Truyện & Kịch Nguyễn Viện - 31.08.2011
- Chuyện khôi hài ở phố Bolsa - 07.02.2009
- KHÔNG QUÊ HƯƠNG - 08.12.2008
- NÍN THỞ & CHẠY & MỘT HƠI - 26.11.2008
- Nguyễn Viện: Về "Đi tìm bản kinh thánh cuối" của Đặng Thơ Thơ - 21.09.2008
- Đi tới cuối đường, rồi ... (kỳ 14) - 15.07.2007
- Đi tới cuối đường, rồi ... (kỳ 13) - 30.06.2007
- Đi tới cuối đường, rồi ... (kỳ 12) - 15.06.2007
- ĐẤT THÁNH - 15.06.2007
- Đi tới cuối đường, rồi ... (kỳ 11) - 31.05.2007
- Đi tới cuối đường, rồi ... (kỳ 10) - 15.05.2007
- Đi tới cuối đường, rồi ... (kỳ 9) - 30.04.2007
- Đi tới cuối đường, rồi ... (kỳ 8) - 18.04.2007
- vô tận không - 27.01.2007
- đi tới cuối đường rồi ... (Kỳ 7) - 27.01.2007
- Đi tới cuối đường, rồi ... (kỳ 6) - 20.01.2007
- đi tới cuối đường, rồi ... (Kỳ 5) - 13.01.2007
- Đi Tới Cuối Đường, Rồi ... (Kỳ 4) - 06.01.2007
- Đi Tới Cuối Đường, Rồi ... (Kỳ 3) - 30.12.2006
- Tác động của thơ Việt hải ngoại - 23.12.2006
- Đi Tới Cuối Đường, Rồi ... (Kỳ 1) - 16.12.2006
- I perceived the sound of your breathing from the other side of the world - 09.12.2006