Đi tới cuối đường, rồi… |
|
Kỳ 13
103.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình có lỗi với Phụng hay chồng tôi, khi yêu ông ấy. Tôi không cần biện hộ, bởi vì tôi không cho rằng mình đã cư xử không đúng. Nếu chồng tôi hay Phụng đau khổ, oán hận vì điều tôi làm, tôi nghĩ chính họ đã sai lầm. Cũng như thế giới này sai lầm khi kết án tôi.
104.
105. Tôi không muốn con của Phụng ra đời lại mang theo cái chết của một người khác, bởi thế tôi đã xin tòa tha thứ cho Thu vì ngộ sát. Trong thâm tâm tôi nghĩ, mất Ðức, tôi đã được đền bù bằng một Ðức khác và cả người tôi yêu dấu, lẽ ra tôi phải thâm tạ ơn đời trớ trêu. Tôi nói với Phụng: “Anh muốn đặt tên con là Tiểu Ðức, để Ðức thật sự là con anh và nó thuộc về anh, nếu em không cảm thấy có gì lấn cấn”. Phụng bá cổ hôn tôi, bảo: “Phụng rất hạnh phúc. Phụng giữ Ðức lại cho anh vì Ðức là con của chúng ta”. Tôi nói: “Thằng nhóc may mắn hơn anh vì nó được em cưu mang trong lòng”. Phụng bảo: “Anh cũng luôn luôn ở trong lòng em”. Tôi nói: “Anh lúc nào cũng muốn chui vào trong em, tất cả, để được an nghỉ”. Phụng bảo: “Em không cho anh nghỉ đâu, anh phải chui ra chui vào cho em sướng”. Sự nồng nàn ấy giờ đây được san sẻ, nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc đầy tràn, vì tôi thấy Phụng hạnh phúc. Nhưng có một người không chấp nhận hạnh phúc của chúng tôi. Ðó là ba của Phụng. 106.
Tổ tiên tôi đã phải trả giá cho sự trung nghĩa. Kinh nghiệm bản thân cũng dạy tôi rằng, sự trung nghĩa vốn dĩ hàm hồ và sự phản trắc thì tất yếu. Tôi không tin bất cứ ai, đàn ông hay đàn bà, kể cả mấy con vợ tôi. Cho nên tôi không ngạc nhiên khi con vợ tôi ngoại tình với thằng con rể lớn tuổi hơn nó, tôi cũng không ngạc nhiên khi con gái tôi chấp nhận điều này. Sự đa chủng của con gái tôi đóng một vai trò gì trong tính cách của nó, tôi không thể chắc chắn. Song tôi biết nó là đứa sống theo bản năng, như má nó. Sẵn sàng thích nghi với thực trạng như một phương cách tồn tại bất kể tính vô luân. Tôi cũng hiểu sự tham lam đàn ông của thằng con rể. Dù biết điều gì cũng có thể xảy ra, nhưng tôi không chịu nổi sự sỉ nhục không phải với gia phong hay nền nếp, mà đối với chính tôi. Những kẻ sỉ nhục tôi phải bị trừng trị. 107. Lịch sử một con người không phải bắt đầu từ khi nó sinh ra. Cuộc chạy trốn triều đình nhà Nguyễn của Trần Ðại Lực vào đất Hà Tiên năm xưa cũng không được những hậu duệ của đồng hương Mạc Cửu hoan nghênh. Mặc dù họ cho Trần Ðại Lực và con cháu ông này chỗ dung thân nhưng vẫn giữ lòng nghi kỵ. Họ vừa sợ mất lòng nhà Nguyễn, vừa ngại sự cát cứ của dòng họ Trần sẽ chia sẻ thế lực của họ. Biết được tình thế khó khăn của mình, dòng họ Trần xin tá túc ở vùng Bạc Liêu và truyền đời với nhau không bước vào quan trường nước Nam bất kể nghề văn hay võ. Họ chăm chỉ làm ăn, cả khai thác nông nghiệp lẫn thương mại. Ông tổ đời thứ năm của Phụng đã chuyển qua học nghề thuốc do có cơ duyên với một ông lục trong vùng khi ông này đưa gia quyến về Châu Ðốc lập nghiệp. Con trai cả của ông tổ mắc một thứ bệnh ngặt nghèo, sợ người khác. Loại bệnh có nguy cơ dẫn đến tình trạng sẽ không thể lấy vợ và có con. Ông Lục đã chữa bệnh cho người này thần hiệu đến nỗi sau đó ông ta không thể sống thiếu đàn bà một ngày. Cụ tổ nhìn thấy cả cái hay và cái dở của ông Lục trong việc cứu người, ông phát tâm đại nguyện học nghề thuốc đến nơi đến chốn. Cha của Phụng được thừa hưởng những tinh hoa của tổ tiên, vừa có cốt cách ôn nhu của một thày thuốc vừa có chất lãng tử của một hào kiệt. Tôi nhận ra mình đã là kẻ thù của một người đáng kính sợ, khi bước vào gia đình ông.
108.
109.
Người ta vẫn cho rằng đàn ông Trung Quốc có tính gia trưởng, nhưng với chồng tôi, điều ấy không hoàn toàn đúng. Ông có thể làm một số việc mà thường ra đàn ông không làm. Ông rất chiều tôi, có lẽ vì tôi là một cô vợ trẻ. Cách ông yêu tôi tỉ mẩn và nâng niu. Tôi khám phá ra sự kỳ thú của đời sống tình dục. Tôi cũng nhận ra uy lực đàn bà của mình. Chúng tôi say đắm và hạnh phúc cho đến khi tôi gặp chồng của Phụng. Tôi tự hỏi, tôi có yêu chồng tôi không, hay tôi chỉ là con dâm đãng làm đĩ cho chồng mình? Tôi không thể không so sánh giữa tôi với Phụng. Chúng tôi cùng có cái giống nhau lấy chồng già, nhưng tôi biết chắc tôi không có một tình yêu lãng mạn như Phụng. Tôi lấy chồng chỉ vì tôi muốn có một người nuôi tôi. Và tình dục gắn bó chúng tôi với nhau. Tôi sướng nhưng không thỏa. Vợ chồng Phụng mới chính là hình mẫu của tôi. Nhưng tôi cũng thật sự không hiểu nổi tại sao tôi lại có thể vừa mê đàn ông vừa yêu đàn bà. Dâm đãng toàn tính. Trọn vẹn. Chỉ cần được yêu họ, tôi thỏa mãn. 110.
Tôi đã gọi điện thoại kêu vợ về, nhưng nó không về. Nó bảo: “Em ở lại giúp Phụng”. Tất nhiên, tôi cũng muốn con gái tôi được giúp đỡ, nhưng nó cũng còn có bổn phận làm vợ với tôi. Ðã đến lúc Phụng có thể tự chăm sóc con, vả lại còn thằng chồng nó. Vợ tôi không chịu về, tôi hiểu nó có vấn đề. Và đó là vấn đề của tôi. Chỉ cần nhìn thấy chúng nó, tôi đã biết sự thể như thế nào. Giải quyết một cách dứt khoát, ngay trong bữa ăn, khi có mặt đầy đủ mọi người, tôi cầm con dao Thái Lan cán vàng, đầu nhọn hoắt đặt trên một cái đĩa, nói to: “Chúng mày giết tao đi, hoặc tao sẽ giết chúng mày”. (còn tiếp) |
Episode 13
I never feel guilty to Phung or my husband, when I love him. I have no need to defend myself, because I don’t think I have acted wrongly. If my husband or Phung is unhappy or hates what I have done, I think they themselves are wrong. Just as this world is wrong when it condemns me.
104.
105. I don’t want Phung’s child to come to the world along with the death of another, therefore I have asked the court to pardon Thu from her manslaughter charge. Deep down, I think, losing Duc I have been compensated with another Duc and the one I love, and I should thank this ironical world for it. I tell Phung, “I want to name him Tieu Duc (Small Duc), so that Duc is really my son and belongs to me, if you don’t have any problem with this.” Phung locks my neck down for a kiss, saying, “I am very happy. I keep Duc for you because Duc is our child.” I say, “The little guy is more lucky than I because you have been carrying him inside.” Phung says, “You too, are always in my heart.” I say, “I want to go inside you all the time, the entire me, to be able to rest.” Phung says, “I won’t let you rest, you have to go out and in to make me happy.” Such passion from now on will be shared, but I still feel fully happy, because I see Phung is happy. But there is one person who does not accept our happiness. That’s Phung’s father. 106.
My ancestors had paid for their loyalties. My own experiences also taught me that, loyalty was basically vague and betrayal was inevitable. I could not believe anyone, man or woman, even those wives of mine. So I was not surprised when that wife of mine committed adulttery with the son-in-law who was older than her. Neither was I surprised when my daughter accepted it. Whether my daughter’s multiracial background played any role in her character, I was not sure. But I knew she was one who lived on instinct, like her mother. They were willing to adapt to reality as a way to survive regardless of its imorality. I understood too the male greed of my son-in-law. Although knowing anything could happen, I could not stand the humiliation, not to my familial traditions, but to myself. Those who humiliated me had to be punished. 107. A person’s story does not begin since his birth. Tran Dai Luc’s escape from the Nguyen into the land of Ha Tien in the past was not welcomed by the offsprings of Mac Cuu’s countrymen. They gave Tran Dai Duc and his descendants a sanctuary but still kept their distrust. They revered the Nguyen and in the same time feared that the Tran’s settlement would diminish their power. Knowing their difficult situation, the Tran family asked for stay in the Bac Lieu area and commanded their posterity never to participate in the country’s mandarinate, no matter civil or military. They worked meticulously, in both agriculture and trade. Phung’s 5th ancestor had changed profession to medicine thanks to his acquaintance with an eastern medicine man in the area when this man brought his family to Chau Doc to establish their own. The eldest son of the ancestor had a dangerous sickness—fearing people. This sickness might render him unable to marry and to have children. The medicine man had cured this person so miraculously that he could not have lived a day without a woman. The ancestor beheld both the good and the bad of the medicine man in his treatments, so he made a grand wish to learn the medicine profession thoroughly. Phung’s father had inherited his ancestors’ quintessence, having both the gentle manner of a medicine man and the prodigality of a hero. I recognize that I have become an enemy of a formidable man, when entering his family.
108.
109.
People had long taken it that Chinese men were patriarchal, but with my husband, it was not entirely true. He could do certain things men normally didn’t do. He spoiled me, probably because I was a young wife. He loved me in a caring and cherishing way. We were in the midst of passion and happiness until I met Phung’s husband. I wondered, do I love my husband, or am I just a slut whoring with my own husband? I could not help comparing myself with Phung. We had one thing in common, that was to marry an old man, but I knew for sure I did not have such a romantic love as Phung’s. I married him because I wanted to have someone who supported me. And sex attached us together. I was happy but not satisfied. Phung’s union was my true model. But I really didn’t understand why I could have fallen in love with both a man and a woman. A complete perverse. Wholly so. Simply by being able to love them, I was satisfied. 110.
I had phoned her to tell her to go back, but the damned woman did not want to return. She said, “I stay to help Phung.” Of course, I wanted my daughter being helped, but the woman had the duty of being my wife. It was time Phung could take care of her child, and she had her husband. My wife didn’t want to return, so I sensed that she had something going on. And that was my problem. Just by looking at them, I knew what had happened. To solve the problem for once, right in a meal, when all were present, I held a golden-handled, sharp-pointed Thai knife up, and said loudly, “Either you kill me, or I will kill all of you.”
(to be continued)
|