Bài đã đăng của Đặng Kim Côn
Thung Lũng Hoa Vàng, Starbucks Một Mình

Thung lũng hoa vàng mùa hoa chưa dậy
Vàng còn đợi Xuân trên đỉnh Xuân Hoàng
Starbucks một mình đăm đăm khung cửa kính
Quạnh quẽ chỗ ngồi, hôm qua bay ngang
Thơ và truyện Đặng Kim Côn

Là Những Sớm Tinh Mơ, tập thơ, 184 trang lời tựa của Viên Linh, lời bạt của Trần Văn Nam, tranh bìa của Rừng, phụ bản của Đinh Cường, …
Thu Đã Về Chưa Em?
Vầng trăng vành vạnh ấy
Bỗng gì co ro đêm
Những ngón tay thức dậy
Dạo trên từng thu em
Củng Sơn, Mai Có Người Quen Hỏi
10 giờ sáng, một chiếc xe tăng lù lù bò lên dốc Hòn Ngang- “Việt Cộng!”, lính gác báo động, cả trung đội nhốn nháo, ôm súng đạn ra vị trí chiến đấu, M72 được sẵn sàng ở vị thế “chống chiến xa”, hai nòng 105 ly nạp đạn hạ thấp về chiến xa với các pháo thủ sẵn sàng trực xạ.
Cám Ơn Những Con Bò ♦ Chết Trong Giấc Mơ Ta
Mà nếu có đủ những con bò,
Lùa vào đây làm gì đám người bằng này cấp nọ
(Bốc phân, vọc đất có cần đến chữ nghĩa đâu),
Xã hội chỉ còn một màu, đỡ phải canh chừng không phải là hạnh phúc sao
Những Viên Đạn Cuối Cùng ♦ Khiêng Bạn Tù Chuyển Trại
Không còn gọi là vũ khí,
một khẩu colt giữa điệp trùng AK
chỉ còn để yên tâm biết trong tay có bạn
giữa mịt mùng núi rừng
Tuy Hòa Của Anh
Hết cuộc chia tay này, đến cuộc chia tay khác. Thiên đường của chúng tôi, những ngày anh còn là quân nhân và tôi là y tá, cùng ở Qui Nhơn, một căn phòng trọ nhỏ, ấm áp, là nơi để tôi nơm nớp âu lo theo mỗi bước quân hành của anh
Ta Với Tranh Khô ♦ Lưỡi Hái Ngọt Ngào
Lưỡi liềm vung ngang dọc
Cứa ngang lưng cuộc đời
Cuộc đời chưa chảy máu
Ðã khô hơn mặt trời.
Tập thơ và tập truyện của Đặng Kim Côn

Thi phẩm Để Trăng Khuya Kịp Rót Đầy Sớm Mai
và
Tập truyện Một Ngày, Một Ngàn Ngày
Giữa Đồi… ♦ Sao Để Ta… ♦ Nhổ răng
Sao để ta nằm mơ thấy em
Dắt con mình dạo quanh tiền kiếp
Ta ở đâu, con đường trôi tội nghiệp
Đi loanh quanh, quá khứ biết đâu tìm!
Bóng Tối ♦ Trên Đỉnh Mê Xưa
Người lính thấy dưới chân mình xác chết
Không kịp dừng để biết là ai
Ôm súng chạy đến cuối đường bắn giết
Để biết mình còn sống đến ngày mai.
Như xương thịt mình
Quá khứ như một nấm mồ hoang
Ẩn chứa bao nhiêu điều không nói
Không mong một tình cờ nào tới
Cỏ cứ xanh đi, đã, lại vàng.
Lạnh Hơn Mỗi Giáng Sinh Về
Có phải Chúa chỉ nằm trong máng cỏ
Cho người về chúc tụng, tung hô?
Có phải Chúa không thấy ai ngoài phố
Đi trong mơ không biết nửa đêm về?
Sẹo TA
bật tung hết những cánh hoa
tràn khắp vườn hương nhụy
và để em được gào thét
những tiếng anh không phải là anh
xẻ rạch thịt da ngang dọc
Đâu Đó, Ngày Mai
Chuyến xe cuối ấy chuyển bánh… Trước mắt là con đường hơn một trăm năm mươi cây số hai bên lộ là núi rừng dày đặc. Trên dưới 40 hành khách trong xe đều không dấu được vẻ âu lo . Có thể là trái mìn Việt Cộng gài mà đơn vị mở đường đã không dò thấy, hoặc có thể mới gài sau khi toán dò đường vừa đi qua. Cũng có khi Việt Cộng chặn xe, bắt hết đàn ông…
Mắc Mớ ♦ Nhìn Nghiêng
Mắc mớ gì nhận ra nhau sau cuộc bể dâu này,
không phải mũi tên xưa đã rơi theo hồng thủy?
lúc ta về thăm nơi đóng quân năm cũ
đôi mắt bên ngoài rào thép gai như còn lúng liếng đâu đây
Say Mộng
Người có mặt bên tôi khi tôi tỉnh dậy là đứa em gái mười chín tuổi của tôi. Tôi hiểu là vợ tôi đang lo cho con nhỏ ở nhà. Tôi cựa mình nhưng toàn thân tôi rơi vuột ra khỏi sự điều khiển của ý thức. Tôi bất động, hai tay, hai chân tôi đều bị trói vào thành giường. Không một cảm giác đau nhức nào chứng tỏ tôi vừa qua một cuộc giải phẫu.
Súng Gãy Đã Thành Pho Tượng Cổ
Gửi theo Cao Xuân Huy
Ai dành đâu mà ông lấn trước Cuối đường thì cũng gặp nhau thôi Nơi đó, khà khà, khoan quá chén, …
Cũng Cám Ơn Đời Cái Bắt Tay
Muốn tao gửi luôn cho mày cặp nạng?
Tay bước thay chân tiếu ngạo giang hồ
Mang về bển đi, một đời la lết
Làm mồi nhậu với bạn bè xưa
Bình Luận mới