Cắt tranh
Lưỡi liềm vung ngang dọc
Cứa ngang lưng cuộc đời
Cuộc đời chưa chảy máu
Ðã khô hơn mặt trời.
Gánh tranh
Vai rã rời nhật nguyệt
Quảy tranh về lũng hoang
Tranh và non nước nặng
Trên đôi chân không đường.
Ðánh tranh
Hom chiếc dài chiếc ngắn
Giữa đất trời xanh xao
Tranh cũng già trước tuổi
Còng lưng ngày tháng đau.
Lợp tranh
Mái tranh buồn bã mọc
Trong những hàng rào gai
Nhốt từng hôm nay lại
Ngăn ngày mai bên ngoài.
(1975)
Một tháng gần bốn mươi người chết
Hố Trà Kê thành Thung Lũng Tử Thần
Thần chết nhe răng vàng lưỡi đỏ
Lưỡi hái ngọt ngào hai chữ nghĩa nhân.
Bằng sự khoan hồng, không cần súng đạn đâu
Hạ bốn mươi sĩ quan phải bao năm chiến trận?
Ba ngàn bộ xương dẫu còn đi đứng
Vẫn biết sẽ ra sao trước những đòn thù.
Sống chết, đói no không là chuyện của mình
Lán trăm người, chín mươi người ốm nặng
Bạn tôi chết chỉ một cơn sốt ngắn
Tại sao? Tại sao? Tôi không thể tin.
Học năm ngày về, nhưng bao giờ học?
Chưa học là chưa nói được tiếng về!
Dưới chân đồi những nấm mồ đất mới
Có đã là bài vỡ lòng chưa?
Đừng tin những gì . . . là Kinh hay thành ngữ
Hằng triệu người tấm tức trên môi
Là tiếng thở dài hay lời an ủi?
Non sông ơi, tôi có lỗi cùng Người.
Mới một tháng và chỉ là một trại
Còn bao lần bốn mươi không tên?
Những nấm mộ rồi cây xanh, cỏ dại
Sẽ lẫn vào sương khói rừng quên.
(1975)
.
Và riêng gửi và cám ơn bác sĩ Hoa của LLĐB người bạn tù binh đã nhiều lần phải chưởi thề vì nỗi bất lực không cứu chữa được chiến hữu đã đang chết dần do thiếu thuốc men.
Hi Khách cũng nằm trong số 90% “ngất ngư con tàu đi” ấy.
Bài thơ “Lưỡi Hái Ngọt Ngào” rất hay, rất thực và khá cô đọng.
Khổ nổi chỉ có người “trong cuộc” mới có được sự cảm nhận sâu sắc. Những người “ngoại cuộc” thì sẽ cho là cường điệu thái quá làm gì có chuyện “ghê gớm” như vậy xẩy ra.
Nếu Đặng Kim côn chỉ cần ghi thêm, thí dụ: tặng các bạn tù của tôi ở trại Tổng Binh, Sơn Định(tỉnh Phú Khánh) thì chắc hẳn các “đương sự” sẽ nhận ra là bài thơ khá độc đáo.
Có lẽ nhà thơ ĐKC là người đầu tiên viết về chốn lưu đày kinh thế hãi tục này!
Là người đồng cảnh ngộ, tôi muốn cám ơn ĐKC đã nói lên được điều ấy.