Tiễn Hoa Tranh
Vâng, em về, Công chúa!
Biên cương mây trắng trôi
Nếu có gì để nhớ
Chỉ là mây trắng thôi
Một chút ghìm tay khấu
Những con đường quay lưng
Chiều nao như mất dấu
Giữa vô cùng, bâng khuâng.
Bước chiều, tiêng tiếc muộn,
Lá khẽ hườm chân ai
Có giọt sương rươm rướm
Lăn trên đồi xuân phai
Khi hoa không là bông
Vó câu không đủ mộng
Trời đại ngàn không rộng
Chim lại bay về lồng!
Vốn tranh không là cỏ
Nên dễ đâu gió đùa
Khi em về ngược gió
Trời như đang hẹn mưa
Mai, chút buồn nơi đó
Làm mây giăng bên này
Thảo nguyên mờ bụi đỏ
Xốn mấy bờ mi cay.
2011
Sao để ta nằm mơ thấy em
Dắt con mình dạo quanh tiền kiếp
Ta ở đâu, con đường trôi tội nghiệp
Đi loanh quanh, quá khứ biết đâu tìm!
Bởi ngả ba lạc từ chia nhánh
Nên con mình không đến trần gian
Bởi thật thà trả tiên đôi cánh
Nên em bay bỏ lại nửa thiên đàng
Để những đứa con còn trong hẹn
Có đôi khi nhớ quá một vườn hoa
Những sắc màu đêm qua rón rén
Bỗng xôn xao từng giấc mơ xa
Ta thấy em không ngày, không tháng
Mang kính thần tiên nhìn xa xôi
Những đứa con níu tay dĩ vãng
Ngắt những bông hoa vừa nở ngậm ngùi
Ta thấy em vật vờ mây khói
Bay mênh mông trong muôn đời ta
Nằm nghe đâu đó ngàn sau gọi
Giọng con mình thơm trong phấn hoa.
01/2011
Như một phần linh hồn lơ láo
Bỏ lại xứ người không khói hương
Ba hốc răng ngậm ngùi tươm máu
Vĩnh biệt ba chiếc răng tha phương.
2011
.