quạ đen bay đến mỗi sáng sớm
hình như nó sống chỉ để làm một chiếc loa
kêu quang quác
báo cơn giông ai cũng biết trước
những hàng cây nhìn nó khinh miệt, chúng không bao giờ lên tiếng
chúng tin vào bốn mùa
mặt trời
đừng lên từ biển
đừng lên đúng giờ khắc nữa
xáo trộn mọi thứ để nó không còn biết phương hướng và tin vào chính nó
hãy ru ngủ
bằng sự trễ nãi của người
những lời ngây ngô đó không phải của tôi
mà của một người mệt nhoài vì thức
chúng tôi gần kiệt lực
khi cơn giông đến
tôi sẽ che mắt mình với hai bàn tay, cầu xin gió đừng cuốn chúng tôi đi
chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy chim ưng khổng lồ
nhưng những đường vân trên móng nó cha tôi biết rõ
nó thích lẻn vào những ngôi nhà bình yên, cắp trẻ con đang ngủ
mang tới nơi xa lạ
và thẩy chúng vào cơn thịnh nộ của thủy triều
ngôi nhà của chúng tôi
không bóng thuyền không sóng vỗ
nhưng ánh nắng ánh trăng có cả
khung cửa thấp, hẹp
giữ chim ưng trong huyền thoại, giữ chúng tôi an toàn trong cánh tay rắn chắc của cha
chúng tôi lớn lên
trong thế giới bình yên đó
cùng chiều cao
trăn trở
sự bí ẩn cười chế nhạo
anh trai, tôi, em gái, cúi đầu
vẫn có cùng chiều cao
ở ba thành phố khác nhau ba người trưởng thành cùng chung niềm bất hạnh
trong ngôi nhà đó cửa sổ đầy bụi ngăn ánh trăng ánh nắng
trong ngôi nhà đó cha tôi sống. một mình
sự thật của khung cửa
chim ưng là người sở hữu
sự thật của chiều cao
chúng tôi đã lớn như huyền thoại cho phép
ba người trẻ tuổi
cọc còi, uất ức
không biết bắn nỗi vô vọng vào đâu: ông già. chim ưng. cơn thịnh nộ của thủy triều
.