Trích tập thơ Chiều Tình Yêu (Escape Publishing, 2021)
nàng nói, ta sẽ vượt qua ranh giới
thu hẹp tất cả những đường phân chia và xóa chúng
đây, đặt lên bàn mọi thứ
niềm vui – nỗi buồn – sự hối hận – cơn tức giận – lời đổ lỗi, và chia cho chúng ta lá bài tối hậu
thần linh đã tạo ra em để thử nghiệm sức mạnh của anh
ta có vui lòng làm nạn nhân của sự ngu ngốc, hai ngàn năm
đặt cho tình yêu một cái tên khác và trái tim thoi thóp
hay không thèm quan tâm tới bất kỳ ai, ta đang ở đâu, ta sẽ đến đâu
tình yêu không sinh ra theo ý muốn
hóa chất và linh hồn thực hiện một hiệp ước rất lâu trước khi bàn tay ta chạm
hóa chất để lại dấu vết, những cái hôn của anh còn trên môi em
linh hồn không dao động, những lời cầu nguyện của em bay cao và trở lại dưới hình thức những lời hứa vỡ
ta sẽ vượt qua ranh giới, đập bầu trời, đạp đất và san bằng mọi chướng vật
không phải ở trên đường chúng ta đi
mà ở trong chiều sâu của tâm hồn ta, rối rắm
những thứ bất chấp lẽ tự nhiên nhưng quảng cáo chúng là nhiệm vụ của mọi người
ta sẽ cầm lấy tự do và dùng nó xây một ngôi đền
thắp hương và tạc tượng mèo rừng
chúng sẽ đưa ta đến nơi dấu chân động vật trên lá vụn là nguồn cảm hứng, ta học được điều gì đó từ chúng, và tìm thấy chính mình
nhưng tôi biết khi khói hương bay lên, từ từ tan
ngôi đền, bốn bức tường không trang trí
gió, âm nhạc không nhịp điệu
mèo rừng lảng vảng dưới ánh trăng, những tên trộm
bàn chân chúng trên những chiếc lá vụn, lời hát
chúng tôi sẽ nghe những tiếng động đó và nhầm lẫn chúng với tiếng thì thầm từ vị thần khôn ngoan. sự yếu đuối của hai chúng tôi đã được thử nghiệm
chúng tôi sẽ quay trở lại đường ranh giới, băng qua nó, ở yên trong thế giới thực, và không bao giờ nói về tình yêu nữa
nói yêu, nhớ hàng cây hoa hướng dương hai bên
con đường chạy suốt lên cái dốc cao dẫn tới ngọn đồi nơi mở đầu mùa
rung cảm
ngây thơ, thử vị ngọt còn lại của chiếc hôn sâu kiểu Pháp
mắt mở to
nói yêu, hơi ấm ngón tay em
trên môi anh
nhẹ như hơi nước
nói yêu, thế giới mơ hồ ta sống
mộng và thực pha chung
đổ tràn ra
chúng ta thở
và say khướt
nói yêu
bẻ cong tất cả kích thước mà ta biết
chiều dài chiều rộng chiều sâu chiều thời gian
trộn nhào thứ tự chúng
nói yêu như ngày nào
ta thốt
làm như ta biết gốc nguồn của cái chữ ban sơ
làm như nó được ngâm trong bất diệt
làm như nó còn mãi thực, dù ta không
hoa chẳng bao giờ chết
vẻ đẹp được tạo ra để tồn tại, đừng để tâm
những người không biết thượng đế có hay không có
tình yêu, tạo theo hình ảnh của chúng ta
nằm trên chiều thời gian
lõa lồ, trầm cảm
gọi hàng cây hoa hướng dương bên đường dẫn tới một chiều riêng
Thơ ngày nay
được viết bởi các giáo sư hoặc những người vô gia cư
ai đó đã cả gan nhận xét
hãy để người đọc làm người phê phán
và để tôi viết lời thơ của em
tôi sẽ không giúp em nhưng xin em cho tôi vay
câu chuyện đời. tôi sẽ viết nó trên một nửa tờ giấy và hiệu đính
với thành kiến của riêng tôi, cho tôi mượn
vài ý nghĩ của em, tôi gửi chúng
vào vũ trụ của sự chịu đựng và nỗi đau
tôi sẽ lắng nghe một cách lơ đãng: câu chuyện quen thuộc. tôi sẽ cảm
với một trái tim căng phồng: mỗi từ là một dải tổn thương
làm thế nào em chèo thuyền trên biển trải dài từ trong bụng mẹ đến đây
với chiếc thuyền mà cánh buồm rách nát trước khi nó được lưu truyền
làm thế nào em đứng chờ ở một trạm xe buýt nửa đêm nghe những chiếc xe đua gầm rú
trên đường phố
làm thế nào em giả vờ không biết con trai em đi học trong đôi giày nó xấu hổ
làm như sự xấu hổ mọc trên đôi giày
cho tôi mượn cảm xúc của em, cảm xúc sống
đừng che đậy chúng với cái bọc nhựa rẻ tiền
chạm vào chúng đi em với ngón tay thực thà
người ta nghĩ rằng họ đã giúp em đủ rồi và quay mặt
cho tôi mượn sự im lặng lạnh lùng
tôi sẽ lăn chúng thành những quả bóng
ném chúng bằng vũ lực
tạo hình người tuyết
nếu em không quan tâm đến những lời hứa
tôi sẽ đánh cắp cảm xúc của em và viết lời thơ
.