không phải đôi mắt không phải tâm hồn, mà vòm họng hắn, những phát âm rung rung trong tiếng nước xối, tôi đuối bắt, âm thanh đó, chúng bay khỏi vòm ngực đất hoang, qua cửa sổ, tán cây bàng, vòm dây điện, uể oải trên đường dài và chìm tắt trong tàn lửa chúng tôi đã đốt những cánh hồng khô
những âm thanh luôn luôn không còn ở hiện tại không quá khứ không tương lai chỉ có sự trống rỗng đã reo vui nơi không ai còn nhớ nữa
tôi biết trước tấm gương, ngay cả sự trần trụi của tôi cũng chỉ là một cách giải thích hợp lý, thực và hư, có và không, kì diệu và vô nghĩa, màu xanh ô cửa và tán lá nuốt mất gương mặt mưa, những bàn tay nhịp trên mặt kính rã ra và tan biến, từng giọt café im lặng thở, màu hoa vàng đổ xuống ly rượu, mùa đông quấn thít tôi và hắn trong màn sương dày, con hổ mơ của Borges mộng du trên dải phố luễnh loãng hút sạch mọi dấu chân
không phải đôi mắt không phải tâm hồn, mà hành trình dài của hắn tụ lại trong khoảnh khắc hắn ngồi lại
bên tôi, và tôi tỉ mỉ soi từng dấu vết hắn trên con đường hoàng hôn đang nhuốm vàng, từng chút một
một cậu bé mơ tìm kho báu, chàng trai cô đơn nhìn bàn chân mình dẫm lên một bàn chân khác là cái bóng của chính mình, vết răng mờ chồng trên vai của cô gái xa lạ nào trên thế gian đã đến trước tôi, và bàn tay tôi đặt lên tấm gương, từ đây tôi biết
mọi tấm gương đều nhầm lẫn, trừ khi soi vào gương mặt kẻ yêu
tôi nghe mồ hôi hắn túa đổ, tiếng róc rách không ngớt của dòng suối trên lưng hắn, tiếng róc rách một mùa vĩnh viễn của khoảnh khắc, tiếng róc rách không quá khứ hay tương lai, chỉ có niềm vui không bao giờ có lại
bây giờ, trước hồ sâu, thiên nhiên làm tôi quỵ xuống, tôi cảnh giác tôi: đôi mắt hắn còn ở đó, trong nước hồ tái ngắt, tôi cảnh giác tôi, chẳng còn điều gì làm tôi đau đớn bởi tôi đang hiện diện trần trụi sướng vui
chúng ta đã đẫm mùi bóng đêm, mùi xe cộ, mùi phố xá, mùi im vắng, với tôi, chừng đã nghẹt thở
21/09/2011
.