Bài đã đăng của Vương Ngọc Minh
Nguyên quán Hà Tiên. Sinh tại Sài Gòn. Vượt biên năm 1980 (thế kỷ trước) bằng đường bộ. Nhập quốc tịch Mỹ và thề chọn Hoa Kỳ làm quê hương thứ hai. Hiện sống thơ thẩn, vẽ vời ở San Francisco. [Hình do Ưu Đàm chụp]
cứ kể như được một ngày lành
Khi trời vừa rựng sáng
trên đầu đội nguyên cả cái tivi
– ấy
vậy mà không hề có chút cảm giác
Cũng bình thường

tôi nghĩ đến hình ảnh mình đi chân trần về quê
trên con đường rộng
trải hắc ín
hơi nóng bốc nghi ngút khắp mặt đường
ở coffee góc đường turk với van ness
Tôi nom giống gã lỡ vận
cùng đường
hơn một tay chơi
thị thì hiện giờ trong trẻo
chiều xuống thì không được động đến kim chỉ
Kể từ giờ hễ giấc này tôi là một oan hồn
chắc chắn
ngồi thu lu trên chân mày
vây quanh các thằng chữ sút gọng
quanh tôi còn sót lại màu trắng từ đêm
hệt kẻ suốt đời dụng ngôn từ như sức mạnh
ngó về phía đông vùng vịnh . . . nơi đó
khu mộ tốt
ngày [July 4] thư viện đóng cửa
Trở lui,
giờ đây hết thảy với tôi biển là còn đáng quan tâm
khả dĩ chấp nhận được
để làm gì chứ? để đợi “mùa biển động”
thơ, cái còn lại
Trong trời rỗng hay gã trống rỗng
chả biết thế nào mà tóc phai
dang tay chịu đám bụi vu khống
chiều về
nắng tắt chỗ nàng nhưng vẫn ngẩng cao mặt
nàng nói “. . . cảm ơn với câu
chữ
ông gieo vào lòng chắc chắn
Tôi, người đa cảm
ngồi bật dậy
một dấu hỏi to tướng văng ra
rớt ngay góc giường
[kiểu siêu thực] nằm thoi thóp
Tối qua, tôi, năm chữ cổ
Chưa kịp nuốt con trăng
Xuống bụng, em giục “về!”
Ngó sững màn sương trắng
Tôi thúc thủ cắn, đắng
Mùa xuân, ôi!
và chứng tỏ cho cô thấy vì coi trọng những điều người đời không quan trọng
nên đã phải trả giá cực đắt
đã thất bại ở hết bài thơ này sang bức họa khác
See you in the morning
Thành chỉ còn nỗi thơ thôi
Làm gì làm cũng ba hồi lặng nghe
Từ trong dốc thẳm đầu khe
tưởng thức
ngoài khung cửa, hiện nắng đã chan hòa, người đàn bà vừa thấy trong giấc ngủ lại, cứ chờn vờn, chả còn rõ ràng nữa, thị cũng bỏ đi, một làn hương tự đâu? thoảng ngang, ánh lên màu xanh, như ngọc; ngồi bật dậy, cách cái ghế đặt trước cửa sổ một mét
Ba bài thơ
Trên khung kiếng của chuyến bus về downtown
tối qua
tôi nhìn thấy khuôn mặt mình (cũng không chắc mấy)
Hai ngày đi chơi
tôi đặt tuyền lời mật ngọt nơi lưỡi cô
đặt nỗi khao khát đầy ắp nơi ánh mắt cô nhìn
thực táo bạo tôi còn ngụy tạo được hơi thở mình
lướt cùng khắp thịt da cô
3 giờ sáng trò chuyện cùng nồi cơm
tôi cứ cho họ sống
trao đổi
bằng cách nhắn tin là chính
[buồn cười lắm, chỗ này
Political campaigning
ngồi giập người bóng đổ đầy hư vô
đứng trật quần đái tồ tồ
vào hố thẳm thấy sư cô trên đồi
Mê

sau rốt tôi nói với cô ta- con người chứ có phải con thú
mà con thú cũng không đê tiện đến nỗi giấu mày
giấu mặt
Mặt gương

Bây giờ mỗi lần nhìn vào tấm gương [treo trong nhà tắm] cứ có cảm tưởng tôi đã đi vào
Đã ở hẳn trong đấy
những ngày cuối tháng tư
phát thấy loáng thoáng tuyền nông dân
ở văn giang
lúc họ tụm lại
lúc tản ra
Tháng tư, tạnh
giữa cảnh sắc một màu đục nhờ
thấy mơ hồ người đàn bà [lạ] tiến đến
đứng trước mặt
mặc trên người bộ quần áo màu vàng
Bình Luận mới