Bài đã đăng của Vương Ngọc Minh
Nguyên quán Hà Tiên. Sinh tại Sài Gòn. Vượt biên năm 1980 (thế kỷ trước) bằng đường bộ. Nhập quốc tịch Mỹ và thề chọn Hoa Kỳ làm quê hương thứ hai. Hiện sống thơ thẩn, vẽ vời ở San Francisco. [Hình do Ưu Đàm chụp]
graffiti
chúa nhật phải mất hơn
hai giờ tôi mới rời ra khỏi facebook được
vẫn món canh gà
rau muống xào tỏi cô đơn đó
Future Perfect
tôi đứng hướng dẫn cho cô
đúng tinh thần của hai kẻ loạn thần kinh
chỉ chực nguyền rủa hoặc
sát hại lẫn nhau
tháng Mười
cứ nằng nặc bắt phải nhận
lấy “làm ơn đi . . . làm ơn
đi mà . . .” người đàn bà gần như van
xin tôi
thời khắc thì cứ rơi
Lần này miệng ả đã đầy khói
tôi có cảm giác khói đang luồn lách
qua từng kẽ răng ả
cổ họng đột nhiên khô
cổ tích xanh
trong khi người người đang hồ nghi
ngoài kia bể nấc cục
. . . . . . . . . và bóng tôi tức thì đổ xuống
hỡi ôi! con đồng &
Thoắt, đêm đã sắp sửa…
ánh chiều tà đã rọi qua ô cửa
(hừm) tôi ngáp một cái
cả bầu trời nắng
mới chịu trụi
chuyện tình cảm, không phụ đề
Tôi chỉ vô bản đồ việt nam
nói “ít nhất tao vẫn còn nơi
chốn
hòng nhớ về . . .” nàng cà giỡn
nghĩ, khi mới chớm thu
tôi gào lên, đánh thức cả hồn việt đương mê ngủ (nơi tôi)
Trong khi người dân ở xứ sở này, họ
(thẩy đều) hết sức bình dị…
trong lúc nghĩ cái nhan cho bài thơ
nghe tiếng bước chân ấy có vẻ
trĩu nặng sự sống còn
của kẻ ngủ lang trở về
“à!” ngày đang trôi
And, um…
hoang dâm vô độ
tôi phung phí gần hết danh dự của nhà thơ
ra đường số 16 với mission gạ được ả có khuôn mặt
gần giống người yêu cũ
Wi-fi
Áp sát tai vô cell một khoảnh khắc “for an operator
. . . to assist you” tôi có cảm giác nước ngoài vịnh
Dâng cao hơn
Chúa nhật một chỗ khác
máu rớm rỉ cùng khắp
hai tay gã bị trói ngoặt phía sau
ngồi xếp bằng kê đầu trên thớt
cam chịu
những tình lẩn khuất
Sống tới từng tuổi này
thực tình tôi chưa bao giờ
có ý định nuôi mèo
hoặc nuôi chó
ở trái đất này
sau nhiều tuần lễ không làm sao
lay chuyển tôi được về tính phục tùng
nàng quyết định đem con pitbull cái về
nó tên mae
hà nội mưa nghe như tiếng gạo rang nổ trên chảo
Lũ con gái không như quạ
cả đời chúng cứ chốc chốc xanh xanh tím tím
lóa cả mắt
lúc nào cũng nô tợ ngựa non chỉ chực phi nước kiệu
stillLife

ngó chiếc bóng in trên tường gãy
gập
một cách kịch tính
cảm thấy đã tận thế và hết sức buồn nôn
cứ kể như được một ngày lành
Khi trời vừa rựng sáng
trên đầu đội nguyên cả cái tivi
– ấy
vậy mà không hề có chút cảm giác
Cũng bình thường

tôi nghĩ đến hình ảnh mình đi chân trần về quê
trên con đường rộng
trải hắc ín
hơi nóng bốc nghi ngút khắp mặt đường
ở coffee góc đường turk với van ness
Tôi nom giống gã lỡ vận
cùng đường
hơn một tay chơi
thị thì hiện giờ trong trẻo
chiều xuống thì không được động đến kim chỉ
Kể từ giờ hễ giấc này tôi là một oan hồn
chắc chắn
ngồi thu lu trên chân mày
vây quanh các thằng chữ sút gọng
Bình Luận mới