Bài đã đăng của Nguyễn Thị Từ Huy
Nguyễn Thị Từ Huy, sinh năm 1972, giảng viên khoa Văn học và Ngôn ngữ, Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học quốc gia TP Hồ Chí Minh.
Những tình huống mới trong ngày cuối cùng của năm cũ
Chọn ngày cuối cùng của năm để mở ra “Những tình huống mới” hẳn không phải là một lựa chọn ngẫu nhiên của tác giả. Quả thực, thời gian được sử dụng như là một phần của cuộc trưng bày tác phẩm nghệ thuật.
Biến mất 5 : Một mình
con đường một mình xa
bờ rào một mình vắng
hàng cây một mình thẳng
đồng cỏ một mình rộng
Một nén hương cho ba
Ngày ba mất, tôi nghĩ rằng không cần phải cầu cho linh hồn ba siêu thoát, dù mẹ đã làm tất cả những gì có thể. Bởi lẽ, thật đơn giản, ba đã siêu thoát ngay khi còn sống. Ba, người không vẩn đục bao giờ. Thầy Lê Thái Phong, bạn ba và thầy tôi, đã nói như vậy. Ba có thể âu lo, đau đớn, dằng xé, cay đắng, tức giận, sợ hãi nữa, nhưng không vẩn đục.
Thưởng thức nghệ thuật như thế nào?
Piss Christ là một bức ảnh chụp cây thánh giá với tượng Chúa Jesus bị đóng đinh câu rút được ngâm trong nước tiểu của chính nghệ sĩ …. Có lẽ người ta có thể hoàn toàn thống nhất về giá trị thẩm mỹ của nó, tính thánh thiện của nó, nếu không có cái tiêu đề của tác phẩm, và nếu không biết cái chất lỏng bao bọc cây thánh giá là nước tiểu.
Sự thật về bản thân là bất khả
Tác giả làm “phá sản” chính mình và tự xây dựng lại trên những đổ nát này để rồi lại tự huỷ diệt sau đó, quá trình này tiếp tục cho đến hết tác phẩm …. Nhưng tự huỷ diệt chính mình bằng hành động viết là một cách để đi vào vĩnh cửu : viết là những gì còn lại của một ai đó, của một cái tôi, những gì sẽ giúp nó tiếp tục tồn tại sau khi chết ….
Biến mất 14
lời biến mất trước khi thốt lên
tư tưởng biến mất trước khi được nghĩ đến
cuộc viễn du biến mất trước khi khởi hành
kẻ ra đi dừng lại bên ngưỡng cửa
không có cả chuyến đi tưởng tượng
Thơ?
Nếu báo chí có một lề đường bên phải để đi, thơ đăng trên các báo ấy sẽ đi ở lề đường nào? Cái lề đường, phải chăng là huyệt mộ của thơ? Thơ sẽ bay tới đâu khi vang lên như tiếng kèn xung trận?
Biến mất 10 : Biến mất trong nỗi đau
Bảo tàng đau, nơi nỗi đau trần trụi trong hình hài thật của nó, nơi nó đối diện với nó trên những bức tường giống như những tấm gương, nó nhìn thấy gương mặt đau vạn hoa, bản thể đau vạn hoa. Nó nở tới vô cùng và co lại trong chiều kích của một hạt bụi.
Bình Luận mới