Bài đã đăng của Hoàng Xuân Sơn
Nguyên quán: Hà Tĩnh
Sinh quán: Thừa Thiên [1942, Vỹ Dạ-Huế ]
Trước 75: mần công chức, dạy học
Sau 81: mần đủ thứ
Viết từ trong ra ngoài cho nhiều tạp chí, tuyển tập, mạng văn học nghệ thuật
Sách đã in:
*Viễn Phố - 1989
*Huế Buồn Chi – 1983
*Lục Bát Hoàng Xuân Sơn – 2004
Hiện ngụ tại Laval, Quebec - Canada
ngày mất của phố
trong lìm kìm phố nắng
thấy mình ở quãng trưa
một tiếng thiều rất ngắn
một chuyến xe mới vừa
family feud ♦ “xây xẩm sau khi xỉn”
bộ tộc ơi bộ tộc
những túp lều hụp nắng chan mưa
đừng có hãnh diện tôi họ này họ nọ
họ nào cũng nát như tương
lưng chừng. trang
và tiếng hú cao tần
những chuyến xe nựng nề cơn ngủ
anh thấy mình bay lên
cùng ngọn cước
mùa này lau đã trắng ngàn bội thu
đọc lại thanh tâm tuyền qua EE
nhà xanh treo nóc. vườn. miếu đình
chùa khảm cong viền
ngón tay móc chùm hậu diện
khuôn mặt nữ. khánh tận điềm nhiên
hồ như
lúc đá nhìn sắc mặt nghiêng
những dòng tơ buổi chiều chạm thấu đáy
gương xanh. và nỗi buồn con nước mênh mang tư lự
thanh lâu
đừng có hẹp hòi làm đứt dòng nghĩ
100 ngày con chữ ra khơi
lúc mảnh trời xanh nằm vắt chân chữ ngũ
buồm gió no [thơm] 1000 mụn vá đời
mồng ba tết ất mùi
tôi không tin người hay nói về mình
ngồi được lâu trên ghế
thể nào cũng ngã chúi
bị ghế chỉ còn 3 chân
chấm dứt
mỹ trở lại rồi anh em ơi
mần răng mỹ chèo xuồng ba lá
chiếc mã tấu hươi rục bên đường
quán lá ôn mệ lùm xùm son phấn
the company
công ty bọn chúng phát chế ra ánh sáng nhiễu loạn
sáng láng mặt bợm tối tăm mặt người
tài khoản lân tinh đụn đài kê không xuể
cuộc đấu đá vẫn thập thò bên dưới
natural ♦ ‘nhìn cây thấy rừng’
đèn xếp boule dogue
nếp gấp da bụng người
mỗi mỗi niềm thống khoái
kèn cựa khổ đau
như mọi ngày
buổi sáng không đầy một gánh an vui
lò dò những bước chân tuyết
kính mù. và liêu xiêu cỗ gió
nài xe đi quanh vạn nẻo luân hồi
sào huyệt
chúng chường mặt không thèm núp lén
rùng rùng bày bố cơ ngơi
khơi từ kẽ hang bằng cái lỗ lù
tru lên giàn đấu
khi tóc còn xanh
rồi những cành hoa cũng nở rộ trong đêm giáng sinh
cũng biết chào đón ngày về của chủ mẫu
quỳnh đỏ. trạng nguyên và lòng son nỗi chia biệt
năm nào chúng tôi cũng có những chuyến đi xa
tinh thể
tạt qua thành phố của hành hình
có phim khiêu dâm vài quả X
hùm bà lằng kung phu tàu chệt
mấy chú nai tơ hàn quốc bẹo hình
hát

khi tôi đứng hát cùng lê uyên
bỗng nhớ tới lộc
cùm cụp râu mép
giọng khàn khào
theo em xuống phố trưa nay
mười
trong những mảng lồng bát nháo
có một chương văn ngồi
ngước mặt
vần thuộc nằm lòng V I [Ế] Ệ T
10. đã gột trôi hết tâm thức bùng nhùng
phế liệu
dạy cháu nói tiếng mình cháu bảo
hôm qua con thấy ông già đội râu đi ngoài đường
ờ đội mang hay để
mình già rồi chẳng có cái gì để đeo
đền đài ♦ nguồn hết linh
cái đài thủng nghe rè rè
như hàng rao chợ ế
họp hành đã lâu sao đong toàn gióng gật
quang. thì ờ bóng như kền mạ
biên tập hào hứng
loài cò thức với lông trắng không bao giờ chịu ngủ
ham khẳng khiu một chân
co rụt bất bình
trên luống đất đã bão hòa cơ động
ngày mười bảy tháng mười
biệt giam vào nơi không có cai ngục
trần. tường lúc nhúc
ngả kềnh ra đồ đoàn
[mình giàu hơn mình tưởng]
San Diego nhìn lại & (vẫn) Nghiêu Đề ♦ Cũng vẫn là Nghiêu Đề

Cũng vẫn là Nghiêu Đề dạo nọ
ngó con mắt thấy cười mỉm chi
vẫn tốt lành. cái thân cái vóc
tà tà theo. đời gấp gáp gì
imagine
cô gái tên Kite
cô nhìn thấy con diều bay trong máu
cô há miệng ngáp khí trời độc địa
mửa ra cuộn dây đù đờ
chi chít cây cành
miệng thổi tía lia . tâm loạn đả
tu huýt nằm đâu. gà lộn chuồng
tuyệt tự hăm he tuồng đẻ đái
trái vải sâu nằm hỏi tội đuông
Bình Luận mới