[viết theo vài ý Ngồi Lại Bên Cầu – HK]
người em gái xa dần như trí nhớ
ngóng về đâu phôi cảnh hẹn phai nhòa
con đường câm vẫn tối mờ hôn vết
ngọc trên đồi hồn biển sóng lu loa
rồi có tưởng một chặng nào mình sống
buồn miên thâu tàn đom đóm lập lòe
kèn tiếp điệu thương dế mèn ray rứt
gạch vôi nồng tường thuỵ ánh trăng hoe
cầu đã gãy biết đâu tình ngồi lại
cỏ lau chen huyền nhiệm bóng mây tà
tay ngẫu hứng giọt ơn đời trinh khiết
nhập vô cùng mưa sấm dậy phồn hoa
thì cứ phủi bụi chờ trên vai náo
để lặng yên tùng phục cánh sơ huyền
mầu lam lục của tre rừng bất biến
chẻ dọc miền đâm trú sở hồn nhiên
một tháng bảy 2015
.