Bài đã đăng của Hoàng Xuân Sơn
Nguyên quán: Hà Tĩnh
Sinh quán: Thừa Thiên [1942, Vỹ Dạ-Huế ]
Trước 75: mần công chức, dạy học
Sau 81: mần đủ thứ
Viết từ trong ra ngoài cho nhiều tạp chí, tuyển tập, mạng văn học nghệ thuật
Sách đã in:
*Viễn Phố - 1989
*Huế Buồn Chi – 1983
*Lục Bát Hoàng Xuân Sơn – 2004
Hiện ngụ tại Laval, Quebec - Canada
về vội
một người bạn vội về
theo chuyến xe những người
bạn khác nằm chờ trên
tuyến chiến tranh hết lâu
rối
những con rối không cần diễn tập
tự kẻ giật dây quen thói ăn lề
không cần đi đâu xa trên dải đất này
toàn nước là nước
người ngồi
một ngày nhặt nhạnh từng góc kín
màu rêu. sắc thổ áo giang trần
nắng đã chui vô tường giấu lại
đời thếp buồn nơi một vết nhăn
kỳ tích ♦ diễn ca
hãy tẩn liệm kỳ tích và sống như người văn minh
hỡi anh bạn trong xứ sở người lùn
cố đẩy tưởng tượng lên cao
đừng để ý tưởng cùn mằn tủn mủn
ghi lại ♦ bão ♦ tình cờ ♦ cảm giác
crazy glue dán vào sao bịt miệng
tung tóe nhạc hiệu mùa giao hưởng
không. cái rét vẫn từ triệu triệu năm
con người chưa đủ thú lông
vẫn còn ở lỗ
người dẫn thú
lững thững nhé ở phía đông đùm đề mưa tuyết
cánh nhọn sao tươm tướp môi
người dật sĩ không cách chi nhớ màu thổ hoàng chiếc áo thu năm rồi
năm của cào lá định kỳ rớt hồi chim đỏ
đọc trịnh y thư
môi miếng thiên thu hít hà
đậm khít. sữa
mùi tơ non ngây ngây tóc lông
mảng da bờ tường ngã rạp
collage báo trẻ số 136 [23 jan. 2014]
từ cái gốc miền
tháp chuông từ chức
sơn phết bưng biền
phố đèn hoa ngục
đánh thuê
bắt đầu bằng một vết ngứa không đâu
cỏ thì xanh tươi mà da người u ám
khắp cơ chế chỗ nào cũng làm ra tuồng
mại dzô tâm sự
Mậu Thân trong lòng cuộc chiến

…liệu những khuôn mặt trí thức Huế trở cờ, một thời được nuôi nấng bởi cây trái Kim Long/Nguyệt Biều, bởi hồn thiêng sông núi Hương Bình có đứng trong hàng ngũ điềm chỉ viên xung trận của cộng quân? Và liệu những kẻ này còn được sự bình tâm trước lịch sử, sự thật và lương tri con người?
thanh xuân
chùm bông sứ thơm tóc muội mê
nơi tường rêu thẫm miệng cười hoa sáng bóng
như pháo hồng tiêm vào giấc cưới
tôi mơ thấy trời thanh bình mùa xên
tiểu phẩm ♦ thân mến ♦ vò một tờ
đẻ một cái ào
thở một cái phào
đưa con ra không chào
lặng lẽ chui vào
ký
vụn vải đen trùm đầu du thủ
chiếc máy chém đã han rỉ trên tường thành cô liêu
gã đao phủ vô nghề ngồi chuốt những sợi râu bén
râu cắm rễ làm nên cuộc tao phùng
neutre
anh thức dậy viết trong cái trảng đầm lầy của định kiến
và sự bất lực ngôn từ
cơn mơ thì ngắn ngủi. mà đời sống kéo dài
những quãng ngắt không có gì thay đổi
chập chờn vào một nhánh tẻ địa du mông lung
cuộc đời cho ta nhiều hăm hở
sự nguội lạnh lan nhanh đến độ lấp trùm mọi thứ
mây bão
có thật bông phèn nở hoa đá
khi trại săn đóng cửa truy lùng
những tin sách đã trở lại dạng bình thường
khi mùa bão chữ đi qua
bốn trụ
làm sao thở được trời
trong lòng giương địa ngục
một đốm lửa ngoài cơi
không chừng bay mất hút
collage thiên đàng treo

những thớt lưng còm đạp ngược cây đa cây đề
mặt trời bầm ráng đỏ
máu oẳng-tà-roằng chụp úp sao dzàng
loi choi chân ma bùn mưa không tơi áo
rặng biển
vuốt ve nỗng cát tình
như kẻ lang chạ kiễng chân ngoáy vào âm
chồm lên vực thoại
ú ù hạt cát
ananas ♦ épreuve
một ai đó đã nói thế giới này không có sáng tạo
[ờ nhẩy]
chỉ là ăn cắp ý tưởng một ai đấy thôi
vâng. ta ăn cắp ý tưởng nhau nghĩ rằng mình làm ra cái mới
lận
tham lam đống chiếu mền tã cuộn hết thuyền đò
và cây mật
bổ bửa suối nguồn
bày ra tràng sọ dẻ lung lăng
gạch
cái lạnh ru rú làm con người khoái chui rúc trong chăn mền cũ kỹ
bằng lòng [bằng lòng với] tư duy hạt đậu
mon men một chút phường tuồng
chiết bụi hồng
chiếc lô-cốt thủ thành đông cứng
một ngàn lần cơn tuẫn tiết
conngườiconngười
không hề mở cửa
chain of liềntùtì
người đàn bà hôn lên trán người đàn ông bảo mênh mông biển cả
người đàn ông không nói gì nhìn ngược
vào mắt xanh đại dương
thu. và khúc nhỡ đường
những lùm cây bắt màu chỏm đỏ
bát mai vàng chĩu xuống mâm xôi
dặm đường lướt lướt qua
không nghe dự báo hồi tông tích
thứ đến
thứ đến là gì không nghe nói
chỉ thấy bơi bơi một khoảng đầy
chỉ nghe bóng tối ôm chìm lỉm
rờ rẫm. va mình một ngón tay
Bình Luận mới