Bài đã đăng của Đinh Phương
Bên bờ em
Tôi theo đường chim bay
vượt bờ Bến Hải
tìm đến em trong những góc phố
ẩm mốc mùi chuyên chính
vỉa hè của Adam-Eva

Không có những vỉa hè để lang thang
cũng không có những chén tàu hủ gừng quảy dạo
nhưng chúng ta vẫn luôn phải canh chừng
gãy chân vỡ sọ bất cứ khi nào
những hình hài thắt nút

Tiếng chầy giã nhịp tình liến thoắng
rôm rốp thân phận người đàn bà việt nam
làm con làm vợ làm mẹ quanh mùa
hình hài thắt nút những khối u mãn tính
Khi mà sự thánh thiện dần tan chảy

Và chúng ta cũng không còn ngạc nhiên nữa
khi mà sự thánh thiện dần tan chảy
tội lỗi mọc lên
ngoài đời
trên facebook của tôi
và trang nhà của bạn.
Mùa thu để quên

Trên quê hương bé hồi hộp đu dây đến trường
mạng sống như chơi
cụ bà 90 tuổi ngồi trên nóc nhà
chân đu nước lũ thật thà cô đơn
Người mẫu tập trung vú mông*
hỉ hả trước phủ hà nội cho sướng mắt “gia chủ”
mặc bác xích lô đạp cành hông
mặc dân tình long đong chạy vòng
Biển xa
Sẽ không còn những ầm ào
gọi nhau buổi chiều buông
sẽ không còn những róc rách
vỗ về đêm thâu
và sẽ không còn
vành môi liếm mặn trên da thịt sóng sánh mạn thuyền câu
XOAY QUANH CHUYỆN ĐẠO VÀ(O) ĐỜI 2: CÙNG THẢO LUẬN VỚI TÁC GIẢ NGUYỄN NHÂN TRÍ
… [T]ôi nhận thấy anh nhìn tôn giáo không mấy gì thân thiện, và đó cũng là khác biệt giữa anh và tôi. Quan điểm nào đúng đối với tôi không quan trọng – nếu cần trao đổi thì cứ trao đổi – nhưng những xúc tác của nó sẽ đưa đến kết quả nào lên nhận thức và đời sống con người – nếu được phổ thông hóa – mới là điều mà tôi cho là quan trọng.
Đinh Phương: Chức Năng Bỏ-Chạy-Lấy-Người
Là một trong những người vượt biển đầu tiên, tôi tới Đức năm 1979. Cái khó không phải là ngôn ngữ hoặc hòa nhập vào đời sống mới nơi quê người. Cái khó – mà cho tới nay tôi vẫn chưa vượt qua được – là sự hòa nhập vào cộng đồng người Việt của mình ở nước ngoài, từ văn hóa đối xử đến góc nhìn chính trị của tập thể, trong khi nhìn về quê hương càng ngày càng giả dối và tang thương. Bấn loạn!
XOAY QUANH CHUYỆN ĐẠO VÀ(O) ĐỜI

Nên tách rời đạo với quyền lực nhưng không nên tách rời đạo với đời. Nếu “được phép” không bị tách rời, các tôn giáo (nhấn mạnh không phải tà giáo) nên được thúc đẩy vào đời với kinh bổn của họ. Tôn giáo sẽ đóng góp rất lớn cho nền đạo đức của xã hội, đơn giản vì nó dậy con người hướng thiện từ trong tâm linh (để mà có lương tâm).
Tiểu khúc tháng Giêng
Sắp lại bầu trời
xếp lại những vì sao
buộc lại những nỗi buồn
gội giặt lại tháng ngày
cho tình yêu thư thả bước vào xuân.
Niệm khúc tháng giêng
Trượt vào tháng giêng
cánh đồng nâu trầm tư khắc khoải
vùng sinh khí trở lạnh
ngày không với tới
THẰNG ẤY LÀ CÔNG AN NHƯNG MÀ NÓ TỐT!
Ai muốn nói ra nói vào thì cứ nói chứ hắn là tay việt kiều, dù đã rời nước ra đi 40 năm có, nhưng rất thân thiện với nhà nước VN hiện nay, với chế độ. Đều đặn hắn lui tới với quê hương, mang đồng EURO vào VN mỗi khi có dịp. Thỉnh thoảng hắn viết bài càm ràm về những điều chướng mắt nghịch nhĩ với mong muốn xã hội có thể sống tử tế với nhau hơn, chứ hắn không hề có ý nghĩ lật đổ chính quyền nhân dân
No tròn con mắt
Tháng chạp chín mọng cánh diều
tôi no tròn con mắt
bám theo vòng nịt căng
khe ngực em chứa đựng nhiều điều bí ẩn
HÃY CÔNG BẰNG VỚI NHỮNG NHÀ VĂN CÒN Ở TRONG HỘI NHÀ VĂN VIỆT NAM!

Chúng ta dù lý lẽ nào cũng nên đối xử công bằng với những nhà văn/thơ còn ở trong Hội Nhà Văn Việt Nam. Hay nói một cách chính xác hơn, hãy công bằng với “HỘI NHỮNG NHÀ VĂN CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM”.
Và mùa xuân cũng chết đi từ đó
Bâng khuâng trên tầng mây
phảng phất trong tiếng phi cơ rù rì
có tiếng vọng về của điệu lý ru con
phía dưới
những mái nhà óng ánh
Chữ nghĩa mồ côi mùa đông
Cha mẹ của chúng đã mất trên đường hành hương
trong tay cầm bó đuốc
thầy cô của chúng đã chìm
dưới lòng sông váng đỏ
Thu nói với bông hồng đỏ
Em đừng nói trăng chơi xấu nha
trăng vẫn soi
vẫn mặn mòi sông nước
vẫn choàng vòng tay ôm rừng núi đấy chứ
Bóng đêm
Em lững thững về cùng lời tóc trối trăn
cái chết của ánh sáng tẩm liệm những vụn vặt ban ngày
thành thật nhất là tiếng kêu la của đồng hồ và tiếng nỉ non từ trong tâm thức
Màu đất đỏ nhớ thương
cánh cửa sổ tung mở ý nghĩ vụt qua cả bầu trời lay động
trong tia nắng sau lùm cây có ánh mắt em rạo rực
giấc mơ thấy mình vừa khỏa thân
Cánh rừng vô tâm
Tiếng hót thống thiết của chim chưa đủ sức để đánh thức cánh rừng
đám lá ban ngày vẫn xào xạc vô thức
và đêm về với những âm thanh gặm nhấm
Thơ là…
Đâu có ai ngờ những bài thơ đều mang giới tính
Chúng bọc tâm hồn
Chúng lồng nhân cách
[Cũng có loại nhân cách bất nhân]
Từ một mùa mưa
rõ ràng
tình yêu của tôi không phải những ly cà phê starbucks
hay những bữa ăn tối ở pizza hut
Những hạt nắng vụn trên gương mặt em
dưới cái nắng hắt hiện tại
ký ức nhặt được trên tán lá của những cây trứng cá bên đường
Cạnh những biệt thự được nhốt bên trong bờ tường
Bình Luận mới